NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 37

Tôi đã hứa với con gái rằng sẽ mua về cho con bé một con chó hiền

lành, xinh đẹp hơn nhưng quả thật là tôi hơi do dự. Ai đã nuôi chó thì phải
nuôi nó đến ngày cuối cùng, cho dù nó có cắn anh, anh có thể đánh chết nó
nhưng phải đánh chết trong trạng thái đau khổ, đó mới chính là tình cảm chân
chính của người nuôi chó!

Bây giờ, thân xác con chó của tôi đã sớm biến thành phân bón ruộng,

những yếu tố vật chất tạo thành nó đã quay về với bản nguyên đại tự nhiên,
và chắc chắn những dạng vật chất ban đầu ấy không còn cơ hội để kết hợp
lại với nhau để tạo thành một con chó mới nữa, nhưng cuộc sống ngắn ngủi
của nó đã gắn liền với một giai đoạn trong lịch sử tồn tại và phát triển của
gia đình tôi. Những miếng cắn của nó trên thân thể tôi có khi lại biến thành
những câu chuyện mà sau này con gái tôi sẽ kể cho con cháu của con bé
nghe, có thể lắm chứ!

2. Nỗi oan của chó

T

hực ra thì không chỉ có chó mới oan uổng, phàm là bất kỳ loài động

vật nào đã bị con người thuần hóa đều oan uổng, trong đó có thể nói chó là
oan uổng nhất. Chẳng hạn như trâu, vì con người mà kéo cày, vì con người
mà cho sữa, vì con người mà cung cấp thịt xương lông da, ngay cả phân cũng
hiến cho con người làm phân bón ruộng hoặc sưởi ấm, oan uổng thật đấy
nhưng những cống hiến vô tư cùng với công lao của chúng đã được con
người tán thưởng và xem đó là một phẩm chất đạo đức cao đẹp, thậm chí con
người còn dùng phẩm chất ấy để tuyên dương những người chịu thương chịu
khó, cần cù kham khổ.

Khi còn đang tại ngũ, tôi đã nhận ra rằng trong bộ đội là dễ vào Đảng

nhất, dễ thăng tiến nhất, miễn là anh được yêu mến, cho dù trình độ văn hóa
không cao nhưng phải là một “trâu vàng”, “trâu vàng cách mạng” có năng lực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.