NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 35

khách khí mà không đớp vào bàn tay tôi một miếng. Rất may là tôi vừa rời
khỏi cửa chỉ được một bước nên tôi giãy thật mạnh thoát khỏi miệng nó, đẩy
cậu thợ điện vào nhà và cùng con gái đóng cửa lại, sợ đến độ ba hồn mất đi
hai hồn rưỡi. Cởi quần áo ra xem, ba chỗ tóe máu, một chỗ xanh tím tái, vết
cắn ở bụng là nặng nhất, nguyên do là áo lông không dày bằng áo bông. Nếu
tôi chỉ mặc áo sơ mi quần cộc, nếu là mùa hè…, nếu nó không cắn tôi mà cắn
cậu thợ điện… Tôi nghĩ, đây chính là cái may mắn vô cùng trong cái bất
hạnh của tôi!

Lúc này cổng không hề khóa, nếu nó chạy ra đường và gặp ai cắn nấy

thì làm thế nào? Kể từ khi về với nhà tôi, chưa bao giờ nó bước ra khỏi cánh
cổng sắt này. Nó có thể nghe thấy tiếng kêu tiếng sủa của những con chó nhà
hàng xóm nhưng chưa hề gặp mặt, nó có thể nhận ra đồng loại của mình
không?

Cuối cùng thì vợ tôi cũng đã đi làm về, nó vẫy đuôi chào mừng bà chủ,

và rất ngoan ngoãn để cô ấy tròng vòng cổ lại như cũ.

Buổi chiều tôi đến trạm phòng dại mua thuốc rồi đến trạm y tế tiêm

một mũi. Bác sĩ bảo phải tiêm liên tục năm mũi, cấm rượu bia, cấm trà trong
một tháng.

Chỉ vì nhất thời không làm chủ được bản năng mà cắn chủ nên ngày

tàn của nó đã đến.

Tôi bảo vợ đi thăm dò xem thử có ai đồng ý nuôi con chó này không.

Khi trở về vợ tôi bảo: Ai cũng nói là ngay cả chủ mà nó còn cắn thì ai dám
tiếp nhận nó. Nhưng có mấy tay quỷ nhậu ở trong xưởng vợ tôi tình nguyện
ăn thịt nó.

Tình cảm của tôi tự nhiên yếu mềm hẳn đi. Con chó này rất đỗi trung

thành, nhất là với nữ chủ nhân. Lại nghĩ, con chó này mà nuôi trong hoàn
cảnh trật tự trị an không tốt nhất định sẽ mang lại sự an toàn cho vợ và con
gái tôi. Con gái tôi đã nghe được ở trường rất nhiều chuyện làm người ta phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.