NGƯỜI TRONG LÒNG - Trang 230

Hà An Nhiên tựa đầu vào ngực anh, không hề nói gì, như người chết

đuối vớ được một khúc gỗ nổi cứu mạng. Cô vùi đầu vào ngực anh, tay
nắm chặt áo anh.

“Đừng sợ, có anh ở đây.”

Sau khi cúp điện thoại, ngay cả chào tạm biệt anh cũng không kịp nói,

chỉ gửi một tin nhắn cho Triệu Miễn rồi chạy đến đây. Thời gian ngồi trên
máy bay, anh cũng không biết mình đã vượt qua như thế nào, trong lòng
phải chịu bao nhiêu dày vò. Chỉ cần nghĩ đến tiếng khóc bị đè nén trong
điện thoại của cô, trái tim anh như bị ai dày xéo, đau đớn khiến anh không
chịu đựng nổi.

Thường Tâm Như nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, lại nhìn

thấy Hà An Nhiên yếu ớt chôn mặt vào ngực anh ta thì vô cùng khiếp sợ,
nhưng khiếp sợ xong thì trong lòng cũng hiểu ra. Trong suy nghĩ của bà, cô
bé An Nhiên này luôn bình thản, lễ độ, chưa bao giờ chủ động tiếp cận ai,
đối với người nào cũng một phần quen, chín phần xa cách. Ngay cả con trai
nhà mình ở bên cạnh cô bé rất nhiều năm nhưng bà cũng chưa từng thấy hai
đứa nó có hành động thân mật nào.

Tục ngữ nói, hiểu con không ai bằng mẹ, tâm tư của thằng nhóc nhà

bà người khác nhìn không ra, bà làm mẹ còn không nhìn thấy sao? Vốn bà
còn cho rằng thằng nhóc nhà bà và An Nhiên nhất định sẽ thành đôi, nhưng
hôm nay thoạt nhìn... không dễ nha.

Người đàn ông trước mặt phong độ hiên ngang, tướng mạo không tầm

thường, quanh thân tản ra mị lực của người đàn ông trưởng thành, thoạt
nhìn thận trọng lại có thể gánh vác tất cả.

Lúc anh ta nhìn An Nhiên, trong mắt là sự thương tiếc cùng yêu

thương, thời gian này mà có thể chạy tới đủ để chứng minh tầm quan trọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.