Hà Tụng Nghị lắc đầu với Tống Trân, miễn cưỡng nở nụ cười:
“Không có… Có thể là hôm qua không nghỉ ngơi tốt, không sao đâu.”
Cô đã tới Chu gia rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên đến với tâm
tình này.
Thấp thỏm, hoảng hốt, lo sợ.
Hà An Nhiên biết chuyện bảy năm trước cô làm, giờ cô sợ nhất là
Thẩm Bội Tuệ cũng biết, nếu Thẩm Bội Tuệ nói với mấy người kia, vậy cô
phải làm sao bây giờ?
Cô nên đối mặt với Duyên Xuyên thế nào?
Nghĩ đến đây, bước chân cô dường như không cử động nổi, muốn trốn
tránh theo bản năng, nhưng cô căn bản không trốn tránh được, huống gì bây
giờ đã đến cửa rồi, đành phải cắn răng đi theo hai người kia.
Tề Nghiễm Ninh vươn tay ấn chuông cửa, không lâu sau liền nghe
thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân, có người ra mở cửa.
Là Thẩm Bội Tuệ mở cửa.
“Cô Thẩm!” Tống Trân lên tiếng trước, lập tức tiến lên cho bà ấy một
cái ôm.
“Cô Thẩm, cô đến Bắc Kinh khi nào, sao không nói với con một
tiếng?”
Thẩm Bội Tuệ cười cười, duỗi tay xoa mặt cô ấy: “Đêm qua vừa tới,
không phải là còn chưa kịp nói sao?”
Tống Trân và Thẩm Bội Tuệ rất quen thuộc. Tống Trân và An Nhiên
là bạn bè, lúc đi học cô ấy rất thích chạy đến nhà An Nhiên. Miệng cô ấy