Hà An Nhiên nhận lấy hành lý trong tay Chu Duyên Xuyên, sau đó cứ
hai ba bước là quay đầu tạm biệt với Chu Duyên Xuyên.
“Thuận lợi đến nơi rồi thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Ok.” Cô làm động tác OK với anh.
Cho đến khi Hà An Nhiên hoàn toàn khuất bóng trong quầy đăng kí,
Chu Duyên Xuyên mới rời đi.
Hà An Nhiên vừa lên máy bay là đã nhìn thấy Tôn Duyệt đang vẫy tay
với mình, mấy cô gái nhà cô đều ngồi cùng nhau.
“An Nhiên, ở đây.”
Cô kéo va li đi qua.
Tôn Duyệt giúp cô gác va li lên: “Sao giờ cậu mới đến, thiếu chút nữa
là mình cho rằng cậu lỡ chuyến bay rồi đấy.”
Hà An Nhiên vỗ vỗ tay, ngồi xuống: “Sao mà vậy được?”
Ngồi an ổn, cô liền cảm giác được điện thoại trong túi rung lên, lấy ra
mới thấy là tin nhắn Chu Duyên Xuyên gửi cho cô. Hai người họ mới tách
ra chưa được bao lâu, anh đã gấp gáp không chờ nổi mà gửi tin nhắn, Hà
An Nhiên cảm thấy buồn cười, đang chuẩn bị nhắn lại thì tiếp viên hàng
không đã đi tới.
“Xin chào quý khách, máy bay sắp cất cánh. Để không ảnh hưởng đến
chuyến bay, quý khách có thể tắt điện thoại đi không ạ?” Giọng của cô tiếp
viên hàng không rất ngọt ngào, hơn nữa cũng rất lễ phép.
Hà An Nhiên gật đầu với cô ấy, cũng không thể không biết xấu hổ mà
nhắn tin trước mặt cô ấy, cô đành phải tắt máy, cất điện thoại vào túi.