NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 202

Có khách lần đầu đến Phượng Vũ Thiên, lúc nhìn thấy Lâm Văn Trúc

trên sân khấu, mắt đều trợn lớn, rồi lập tức thầm than tiền tiêu đáng lắm, dù
nói là vũ nữ ca nữ ở Phượng Vũ Thiên hay Vân Chi Thượng đều chỉ bị coi
như món đồ chơi, các cô gái ở Phượng Vũ Thiên này cũng hơi nóng nảy,
nhưng trên người Lâm Văn Trúc này có khí chất biến hóa, lại hoàn toàn
không giống những cô gái xuất hiện ở nơi thế này, cũng khó trách cô lại
nhận được sự tán tụng của nhiều người như thế.

Vẻ đẹp của Lâm Văn Trúc so với ngũ quan tinh tế của cô, chỗ hấp dẫn

người ta nhất vẫn là khí chất thuần khiết không nhiễm bụi trần của cô, cô ở
trên sân khấu đáp từ trên dây đu xuống, tiến chầm chậm lên, bắt đầu khẽ
ngâm nga, giọng ca của cô giống như khí chất của cô, không mượt mà,
cũng không trúc trắc, ngâm xướng nhàn nhạt như đang đọc thơ, đang đọc
một bài tản văn.

Khi cô hát, có một thứ ma lực, khiến người ta bất giác thầm tán thưởng

tiếng ca của cô, theo ca khúc này tiến vào thế giới của cô, dường như như
thế thì thật sự có thể gần cô thêm một chút, lại gần thêm chút nữa.

Một ca khúc biểu diễn xong, Lâm Văn Trúc trên sân khấu cười nhẹ với

mọi người, khẽ cúi người, sau đó xoay người đi ra hậu đài.

Thời gian tiếp theo là thời gian Lâm Văn Trúc thay đồ, cũng là phần biểu

diễn của người khác, điều kỳ quái là vào lúc này, người trong đại sảnh
không hẹn mà cùng lựa chọn uống nước hoặc thầm thì với người bên cạnh.

Tiết mục thứ hai của Lâm Văn Trúc, không ca không múa, trên sân khấu

có rất nhiều người đang biểu diễn một câu chuyện, Lâm Văn Trúc không
phải người trong câu chuyện mà là một người ngoài cuộc, cô chỉ là người
kể câu chuyện, dùng giọng nói không gợn sóng của cô kể một câu chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.