NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 201

Chương 24: Sân khấu riêng

Sân khấu biểu diễn riêng của Lâm Văn Trúc, trong đại sảnh đều chật kín

người, chỉ là người đến hiện trường đều là những nhân vật có máu mặt ở
tầng lớp trên, đương nhiên không phải kiểu hân hoan vui sướng hoặc hò reo
sôi nổi, cho dù lúc họ tặng thưởng, cũng là gọi tên ai tặng thưởng bao nhiêu
tiền rồi có những gã sai vặt thay họ làm. Đây là phong cách của Phượng Vũ
Thiên, phải là con đường cao sang này, khác hoàn toàn với con đường của
Vân Chi Thượng cách vách, thế nên vốn là hội sở ca vũ ngang sức ngang
tài, cuối cùng biến thành Phượng Vũ Thiên xếp đầu, Vân Chi Thượng xếp
phía sau.

Âm nhạc trên sân khấu cất lên, một nhóm vũ nữ từ hậu đài nối đuôi nhau

đi ra, âm nhạc nhẹ nhàng tươi vui chảy đi, các cô gái trẻ trung của thanh
xuân tươi đẹp nhẹ múa, cho dù đã là cuối thu nhưng vẫn như cả mặt đất hồi
xuân, vạn hoa nở rộ, hồ điệp tung bay, gió xuân đón hương.

Một điệu múa nhiều người, nháy mắt nhóm lên không khí ở hiện trường,

cùng lúc đó cũng vẽ nên khúc nhạc dạo của ngày hôm nay.

Vũ nữ xuống sân khấu, trên sân khấu sương khói vấn vít, người phía

dưới sân khấu đều bất giác ưỡn thẳng lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào
sân khấu, dường như đều hiểu, nữ chính ngày hôm nay - Lâm Văn Trúc sắp
xuất hiện rồi. Trong tiếng nhạc du dương vang lên, chỉ thấy một cô gái đáp
dây đu dần rơi xuống từ giữa không trung, tóc cô tết thành một bím vắt từ
bên trái sang, trên bím tóc cài một đóa hoa nhỏ màu xanh lam, ngoài ra,
trên tóc không có bất cứ đồ trang trí gì, trên người cô thì mặc một chiếc váy
màu da thêu hoa, cô cười nhạt nhìn mọi người, rõ ràng là trên sân khấu
không có hoa cỏ tô điểm, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến mùa cỏ
xuân hoa nở giữa núi, thiếu nữ dạo chơi giữa hoa, những nốt nhạc như đều
là tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.