NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 213

Lâm Văn Trúc yên lặng nhìn anh ta, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc,

anh ta là vì chút chuyện nhỏ này mới tìm đến cô?

Cũng không biết có phải Lý Xuyên Dương hiểu được ánh mắt của cô hay

không, anh ta miễn cưỡng cười, “Sau hôm đó, bọn tôi chưa từng gặp tam
thiếu, cũng không biết tam thiếu có gì dặn dò không, trong lòng cứ dồn nén
chuyện này, chỉ cảm thấy nặng trĩu, cho nên mới mạo muội tới làm phiền
cô”.

Lâm Văn Trúc rất áy náy nhìn anh ta, “Để anh thất vọng rồi”.

Cô không biết gì cả.

Lý Xuyên Dương lắc đầu, “Thất vọng gì chứ? Mời cô ăn cơm, đó là

chuyện biết bao người cầu mà không được, có thể có được cơ hội này, đó là
vinh hạnh của tôi”.

“Vậy thì cảm ơn Lý thiếu đã đưa tôi đến đây, tôi rất thích.”

“Vinh hạnh của tôi.”

Nói đến đây, bữa ăn cũng không khác lắm với việc đã đến hồi kết, nói

chuyện cũng đến lúc kết thúc.

Lý Xuyên Dương chủ động đi thanh toán, cùng Lâm Văn Trúc ra ngoài,

bên ngoài đã đỗ chiếc xe của phủ Thanh Sơn, tài xế đã đợi lâu rồi. Xe là đồ
hiếm, đỗ ở cửa quán vằn thắn như thế, người đến người đi đều dừng lại
quan sát, thậm chí còn có trẻ con vây quanh xe, hận không thể ghé vào cửa
sổ nhìn ngắm, bị tài xế quát mắng nên đành rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.