NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 215

Cô mơ một giấc mơ tối tăm và ngọt ngào, một nửa tối tăm một nửa ngọt

ngào, một nửa ác mộng một nửa là giấc mộng đẹp, vì thế mỗi lần nhớ lại
giấc mộng này, cô đều áy náy sâu sắc với người nhà, đồng thời lại có một
chút chờ mong và khát khao, cô vùng vẫy rời khỏi hai loại cảm xúc cực
đoan này, cuối cùng không thể thoát được, hoàn toàn đem khóa mình trong
giấc mộng đó.

Cảnh tượng trong mộng không hề hạnh phúc, một gia đình có nhiều

người, nghèo khó chán nản, bữa no bữa đói, ai cũng vừa đen đúa vừa gầy
guộc, khoa trương một chút thì như bộ xương không da thịt, nhưng cho dù
thế, tai họa cũng chưa từng tha cho họ, một đám người xông vào, đốt cướp
giết vô cùng độc ác, cả thôn như một nghĩa địa của nhân gian.

Cô run rẩy, tiếng kêu thảm thiết của đàn ông và tiếng van nài nức nở của

phụ nữ dường như vẫn còn vang vọng bên tai cô.

Đừng. Trong đầu chỉ có từ này, sau đó là sợ hãi.

Kết quả là cô vẫn sợ hãi kêu thành tiếng, không biết vì sao, cô phản ứng

rất nhanh, vọt ra từ trong tủ, theo cửa sổ nhảy ra ngoài, cô chạy, đám người
đó đuổi theo. Chúng không chút kiêng dè dùng ngôn ngữ sỉ nhục cô, cô chỉ
có thể chạy, sự thanh bạch và sinh mệnh cô lúc ấy chỉ là một trò chơi.

Tiếng bước chân gần hơn, càng ngày càng gần.

Dường như đã mơ giấc mộng này vô số lần, khiến cô biết được tiếp theo

sẽ xảy ra chuyện gì, thế nên cơ thể cô không còn run rẩy nữa, khóe miệng
thấp thoáng chút nét cười, sống sót sau tai nạn, sợ bóng sợ gió một trận,
hoặc đơn thuần chỉ là chờ mong biến thành hiện thực, thật sự có người xuất
hiện vào thời khắc cô tuyệt vọng nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.