NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 217

Cô chỉ ngây người một lát, “Ném em xuống đi!”.

Không có cô, sức nặng mà ngựa phải chịu không lớn đến thế, mà đám

người đó cũng bởi thế mà tóm được cô, cho anh thời gian chạy thoát.

“Bám chặt tôi.” Đây là câu duy nhất anh nói với cô.

Sau đó tiếng bước chân gần hơn, dường như đã sắp đuổi kịp, cô nhắm

mắt, chấp nhận số mệnh đợi thời khắc tai họa đến, cơ thể tê dại đến mức đã
không còn là của mình nữa, chỉ còn lại những khoảng trống rỗng, ngay cả
cảm giác tuyệt vọng cũng như trôi đi.

Anh không cho ngựa đi thẳng một mạch, mà đột nhiên đổi hướng, mặt

đối mặt nghênh đón đám người đuổi theo hai người, sau đó anh lấy cây
súng bên hông ra, động tác nhanh gọn nã từng phát từng phát, từng người
từng người ngã xuống.

Mười viên đạn, anh không lãng phí một viên nào, tổng cộng có mười

một người.

Tên còn lại sợ tới mức quỳ rạp xuống đất xin tha, anh xuống ngựa, cầm

súng đi đến gần tên kia, không chút do dự dùng súng nện mạnh xuống đầu
tên đó, một cước đá hắn xuống đất, chân giẫm lên cổ tên đó, giẫm chết hắn.

Giết người hẳn là một chuyện rất ác độc, nhưng mà vào khoảnh khắc đó,

Lâm Văn Trúc lại cảm thấy đó là cảnh tượng mình thích nhìn thấy nhất,
cho dù cô không hề nhìn rõ, bởi vì mặt cô đã đầm đìa nước mắt.

……

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.