NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 361

Khóe miệng Thái Họa khẽ run run, cô ấy khó tin mà bụm miệng, mắt thì

càng đỏ hơn.

Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, “Tôi giống hai người, cũng từng nhận ân

huệ của La tiểu thư, cô ấy sống hạnh phúc bình an, tôi sẽ vui mừng cầu
nguyện cho cô ấy, nhưng nếu cô ấy sống khó khăn khổ cực, tôi cũng sẽ
nghĩ cách giúp đỡ cô ấy. Bây giờ cô ấy không còn nữa, tôi muốn biết, cô ấy
chết thế nào, trong đó có ẩn tình gì”.

Bích Nhu nhìn dáng vẻ của Thái Họa, mắt lóe lên vẻ ngờ vực và khó

hiểu.

Lâm Văn Trúc thản nhiên nhìn Thái Họa không rời, “Thái Vân đâu, cô

ấy đi đâu rồi?”.

Nghe đến tên của Thái Vân, Thái Họa càng khóc đến mức không dừng

lại được, Bích Nhu ôm Thái Họa, giải thích nghi hoặc cho Lâm Văn Trúc,
“Chị Thái Vân hẳn là lành ít dữ nhiều rồi”.

“Chuyện gì?” Lâm Văn Trúc cũng trở nên gấp gáp.

Bích Nhu cũng không giấu Lâm Văn Trúc tiếp nữa, “Lúc tam thiếu phu

nhân gặp chuyện, mợ ấy đuổi cả Thái Vân và Thái Họa đi, hai người họ
đều tưởng là tam thiếu phu nhân muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, cho nên không
dám làm phiền, ai biết được, ai biết được tam thiếu phu nhân mợ ấy… Thái
Họa nghe thấy Đặng Thanh Vân nói với Diệp Khuynh Lăng rằng hẳn cô ta
cũng biết rồi, không thể để cô ta đi… Sau đó Thái Vân bị họ bắt được. Thái
Họa sợ hãi, bèn trốn đi từ cái lỗ ở sân sau, nhưng có thể trốn đi đâu được…
Đợi sau khi chuyện qua đi, Thái Họa bèn một mình sống thấp tha thấp
thỏm ở đây”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.