NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 408

năm đó, ánh mắt đám người hầu nhìn mẹ con hắn ta, nghiễm nhiên càng
khơi gợi lòng thù hận, vậy mà còn nhắc nhở đi nhắc nhở lại hắn hàng năm.

“Tam đệ, ăn nói cẩn thận. Chúng ta là huynh đệ ruột, mẫu thân đệ đương

nhiên cũng là mẫu thân ta.” Buồn cười, nếu Diệp Khuynh Mặc có thể bị
một câu này của Diệp Khuynh Lăng chọc giận, hắn ta còn có thể có được
thanh thế và địa vị như bây giờ sao, trong quân doanh, hắn ta là tướng quân
người người kính sợ, ở thành Vĩnh Ninh, hắn cũng là quân nhân ưu tú trong
lòng mọi người, người khác gọi Diệp Khuynh Lăng một câu tam thiếu bởi
vì thân phận của hắn, gọi Diệp Khuynh Mặc một câu đại thiếu là vì tôn
trọng và cam tâm tình nguyện.

Diệp Khuynh Lăng cười gật đầu, “Đại ca nói đúng, mẫu thân đệ cũng là

mẫu thân huynh, cho nên mẫu thân huynh cũng nên là mẫu thân đệ. Đại ca,
ngày giỗ của mẫu thân huynh là ngày nào? Huynh cúng bái mẫu thân đệ
bao nhiêu năm như thế, đệ cũng nên cũng bái mẫu thân huynh cho tử tế
mới phải”.

Diệp Khuynh Lăng cười vô cùng thèm đòn, Diệp Khuynh Mặc yên lặng

nhìn hắn, vẻ mặt và áp lực tỏa ra đó, khiến người ta phải hoài nghi Diệp
Khuynh Mặc sẽ trực tiếp đánh người.

Ngày giỗ của mẫu thân Diệp Khuynh Mặc, ngoại trừ bản thân hắn ta, có

ai còn nhớ? Ngay cả Diệp Quân có lẽ cũng không nhớ. Buồn cười hơn là,
cho dù Diệp Quân có nhớ thì cũng sẽ không xuất hiện, bởi vì ông ta cảm
thấy nếu đi cúng bái, đó chính là sự thiếu tôn trọng với Nhậm Vũ Tinh,
Nhậm Vũ Tinh sẽ rất không vui, bởi vì Nhậm Vũ Tinh là một bình giấm
chua.

Năm đó Diệp Khuynh Mặc đã thử thăm dò phụ thân mình, sau khi nghe

thấy phụ thân nói lời đó, hắn ta cảm thấy thật không đáng thay mẫu thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.