NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 443

Ninh không nhiều, lúc ra tiền tuyến phần nhiều là bị Diệp Quân trông
chừng, sao có thể có qua lại gì với Lâm Văn Trúc được.

Lúc này Lâm Văn Trúc mới mở mắt ra, mắt hoe đỏ, “Đại thiếu, tôi từng

được tam thiếu phu nhân cứu, có được những ngày tháng vô lo vô nghĩ,
cũng từng nhận được ân tình của ngài, khi biết có thể đến bên cạnh tam
thiếu, tôi vẫn luôn một lòng muốn làm chút gì đó cho ngài, đồng thời cũng
điều tra nguyên nhân cái chết của tam thiếu phu nhân, thế rồi biết được cái
chết của tam thiếu phu nhân quả thực có liên quan đến Đặng Thanh Vân,
thậm chí tam thiếu cũng biết rõ chuyện đó. Khi ấy tôi hận không thể giết
chết hai người đó. Nhưng mấy ngày trước, tôi mới biết, thì ra tam thiếu
chính là ân nhân cứu mạng của tôi năm đó… Tôi là người Xuyên Dương,
năm ấy vô số giặc cỏ đột kích, truy sát tôi, người nhà tôi… Mọi người đều
chết dưới tay đám ác nhân đó, sở dĩ tôi còn sống, là bởi hắn đã cứu tôi, còn
thay tôi báo thù. Tôi không biết nên làm thế nào, ngài có ân với tôi, tam
thiếu phu nhân cũng có ân với tôi, tam thiếu là kẻ thù của ngài, cũng là kẻ
thù của tam thiếu phu nhân, nhưng tam thiếu cũng từng cứu tôi… Tôi
không biết nên làm thế nào, đúng vào lúc đó, tôi và Đặng Thanh Vân bị bắt
đi. Tôi lựa chọn thả Đặng Thanh Vân, như thế thì cái ân cứu mạng của tam
thiếu với tôi, tôi đã trả xong… Còn về ân tình của đại thiếu, tôi không thể
trả, cứ để tôi lấy cái chết để tạ tội, đi bầu bạn với tam thiếu phu nhân là
được, như thế thì tôi mới không mắc nợ ai…”.

“Ân nhân cứu mạng?” Diệp Khuynh Lăng phá ra cười ha hả, “Lâm Văn

Trúc, Diệp Khuynh Lăng từ trước đến giờ đều chưa từng đến Xuyên
Dương”.

Sắc mặt Lâm Văn Trúc đột nhiên trở nên trắng bệch, cô ngã xuống đất,

“Không… không thể nào, đúng là hắn đã cứu tôi, chiếc vòng trên người
hắn tôi nhìn rất rõ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.