NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 442

Ánh mắt Diệp Khuynh Mặc nhìn Lâm Văn Trúc đầy thù hằn, chỉ hận vận

khí cô ta quá tốt, thủ đoạn của hắn ta mấy năm nay vẫn không quá cay độc,
một là không muốn làm bẩn ánh mắt của Minh Lạc, hai là Minh Lạc vẫn
mãi không mang thai, cứ canh cánh mãi, thế rồi tin Phật, oán trách tay hắn
ta nhiễm quá nhiều máu rồi, cho nên cô ấy vẫn mãi không mang thai.

Nếu không thì Lâm Văn Trúc làm ra những chuyện này, có thể dùng một

chén rượu để giải quyết hay sao?

Lâm Văn Trúc quỳ trước mặt Diệp Khuynh Mặc, “Tôi tứ khố vô thân,

một mình đến thành Vĩnh Ninh, nếu không có sự cứu giúp của đại thiếu thì
đã sớm không giữ được mạng rồi, ân tình của đại thiếu với tôi, tôi vẫn luôn
ghi tạc trong lòng, cũng muốn tìm cơ hội báo đáp đại thiếu…”.

“Sự báo đáp của cô ta đã nhìn thấy rồi.” Diệp Khuynh Mặc cười bưng

chén rượu lên, muốn dội thẳng lên người cô.

Lâm Văn Trúc hé miệng, vẻ mặt chấp nhận.

Diệp Khuynh Mặc cầm chén rượu, đứng trước mặt cô, rượu nghiêng

nghiêng, “Vì sao muốn phản bội ta? Ta hận nhất là người phản bội ta”.

“Tam thiếu từng cứu mạng tôi, còn báo thù thay cho cả nhà tôi.” Lâm

Văn Trúc nhắm mắt.

Động tác của Diệp Khuynh Mặc khựng lại, sau đó hắn lại ngồi về chỗ cũ,

“Diệp Khuynh Lăng cứu cô, thay cả nhà cô báo thù? Chuyện từ lúc nào?”.

Diệp Khuynh Mặc nhướng mày, nơi xa nhất Diệp Khuynh Lăng từng đến

đương nhiên là ra nước ngoài, sau khi về thì cơ hội ra khỏi thành Vĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.