NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 449

Diệp Khuynh Đình như thế, sẽ cứu Lâm Văn Trúc, đương nhiên có thể

hiểu được.

Diệp Khuynh Mặc như cười như không nhìn Lâm Văn Trúc sắc mặt

trắng bệch, trên mặt cô là vẻ khó tin, không muốn tin vào sự thực này.

Diệp Khuynh Mặc rất hiểu được tâm trạng của cô lúc này.

Người cứu cô ta năm đó, cô ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích, đó là

người kéo cô ta ra khỏi đầm lầy chết chóc, nói là cha mẹ tái sinh cũng
không sai. Cô ta là người biết ân báo ân, nếu không sẽ không vì La Tú Vân,
sẽ không vì mình mà đến gần Diệp Khuynh Lăng, sống cẩn thận như thế,
nhưng vào lúc này, cô ta thả Đặng Thanh Vân đi là để báo ân cho Diệp
Khuynh Lăng, thậm chí không tiếc lấy cái chết để tạ tội và đi gặp La Tú
Vân.

Người cô ta thả đi là hung thủ hại chết La Tú Vân, Diệp Khuynh Lăng

mà cô ta muốn báo ân là hung thủ hại chết ân nhân cứu mạng thật sự của cô
ta, e là vào giờ khắc này, cô ta hận không thể tự giết bản thân.

“Năm đó ta cũng đến Xuyên Dương, không có ai rõ hơn ta người năm đó

đến Xuyên Dương là nhị đệ của ta hay là tam đệ của ta.” Diệp Khuynh Mặc
lại thở dài một hơi, “Tam đệ của ta hại chết nhị đệ, cũng là chuyện có thể
hiểu được, khi ấy nhị đệ ta nhiễm bệnh, sống không bằng chết, tam đệ hẳn
là thấy nhị đệ quá đau đớn, cho nên tìm riêng một loại chất độc hóa học
đến, có thể chết rất nhanh, còn không đau đớn nữa”.

Lâm Văn Trúc cắn chặt răng, môi trắng bệch, không nói chuyện.

“Có muốn biết là độc gì không? Ta có thể tìm cho cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.