NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 71

Jonas nuốt nước bọt, cố hình dung ra sự đau đớn đó sẽ như thế nào, khi
hoàn toàn không có dược phẩm. Nhưng nó nằm ngoài nhận thức của cậu.

Cậu không hề có phản ứng gì với điều luật số 7. Chưa bao giờ cậu nghĩ rằng
có lý do gì để đăng kí xin được phóng thích cả.

Cuối cùng, cậu lấy hết dũng khí để đọc lại điều luật cuối cùng. Từ khi còn
rất nhỏ, từ khi mới được học ngôn ngữ, cậu đã được rèn luyện không bao
giờ nói dối. Đó là một phần không thể thiếu trong việc luyện cách nói chính
xác. Có một lần, khi mới là một cậu Bốn, cậu đã nói ngay trước bữa ban
trưa ở trường, "Cháu sắp chết đói rồi đây."

Lập tức cậu bị lôi ra một chỗ và được dạy riêng một bài học ngắn về sự
chính xác ngôn từ. Không phải là cậu sắp chết đói, điều đó được chỉ ra. Cậu
đang đói. Không ai trong cộng đồng chết đói cả, chưa từng và sẽ không bao
giờ chết đói. Nói "chết đói" có nghĩa là nói dối. Hẳn nhiên là một lời nói dối
không chủ ý. Nhưng lý do cần có sự chính xác ngôn từ là để đảm bảo rằng
những lời nói dối không chủ ý không bao giờ phát ra. Họ hỏi cậu có hiểu
điều đó không, và cậu gật đầu.

Theo những gì cậu nhớ, Jonas chưa từng muốn nói dối bao giờ. Asher
không nói dối. Lily không nói dối. Bố mẹ cậu cũng vậy. Không ai nói dối
cả. Trừ khi…

Lúc này Jonas nghĩ đến một điều trước đây cậu chưa từng để ý. Ý nghĩ mới
này thật đáng sợ. Nếu những người khác – người lớn – khi trở thành Mười
hai, cũng nhận được trong bảng chỉ dẫn dòng khủng khiếp này thì sao?

Nếu họ đều được dạy rằng: Có thể nói dối, thì sao?

Đầu óc cậu quay cuồng như chong chóng. Giờ đây, khi đã có quyền đặt
những câu hỏi vô cùng khiếm nhã – và hứa hẹn được trả lời – cậu có quyền,
về lý thuyết (dù điều này gần như không thể tưởng tượng được) hỏi một ai
đó, một người lớn nào đó, bố cậu chẳng hạn: "Bố có nói dối không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.