NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 74

"Chào mừng ngài, Người Tiếp nhận Ký ức," cô kính cẩn nói.

"Ôi đừng," cậu trả lời ngượng nghịu. "Gọi cháu là Jonas thôi."

Cô mỉm cười, nhấn một cái nút, và cậu nghe thấy tiếng cách khi chiếc cửa
bên trái cô được mở khóa. "Cậu có thể vào luôn phía trong," cô nói.

Rồi dường như cô đã nhận ra được vẻ lúng túng của cậu và hiểu được
nguyên nhân. Chưa từng có cánh cửa nào trong cộng đồng bị khóa cả. Ít ra
cũng không có cái nào trong số Jonas đã biết.

"Khóa cửa chỉ để đảm bảo sự tách biệt cho Người Tiếp nhận, vì anh ta cần
tập trung," cô giải thích. "Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu người dân đi lạc vào,
để tìm kiếm Sở Sửa chữa Xe đạp hay cái gì đó."

Jonas phá lên cười, cảm thấy bớt căng thẳng. Người phụ nữ có vẻ thân
thiện, và quả là – thực ra nó đã trở thành chuyện cười trong khắp cộng đồng
– Sở Sửa chữa Xe đạp, một văn phòng nhỏ không quan trọng, quá thường
xuyên chuyển chỗ đến mức chẳng ai biết nó ở đâu.

"Không có gì nguy hiểm ở đây đâu," cô nói.

"Nhưng," cô nói thêm, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, "ông ấy không
thích phải chờ đợi đâu."

Jonas vội đi qua cửa và thấy mình đang ở trong một khu sinh họat được
trang bị tiện nghi. Nó không khác nhiều so với nhà ở của chính tổ gia đình
cậu. Đồ nội thất đã được tiêu chuẩn hóa khắp cộng đồng: thiết thực, vững
chắc, và chức năng của từng món phải được định rõ. Giường là để ngủ. Bàn
để ăn. Bàn giấy để học.

Tất cả những thứ đó đều có trong căn phòng rộng rãi này, dù từng thứ đều
có chút khác biệt với đồ đạc trong nhà Jonas. Vải bọc trên ghế nệm và tràng
kỷ dày hơn một chút và sang hơn; chân bàn thì không thẳng như ở nhà, mà
thon và còn được chạm khắc một chút ở đế. Chiếc giường, nằm trong một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.