NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 198

chẳng để tâm.
- Cô không nghĩ rằng anh ta cũng muốn như thế ?
- Phải.
- Vào khi anh ta mãn tù, cô không tìm cách tiếp xúc với anh ta?
- Không.
- Anh ta có chỗ nào để đi,anh ta có mốt công việc đang đợi, có bạn bè nào
muốn chứa chấp không?
- Tôi không biết.. tôi không biết.
Kardem cười gặn hỏi :
- Nghĩa là thật sự cô với anh ta đã chấm dứt, phải không? Cô có tìm một
nhân tình khác không?
- Không, tôi chờ anh ấy … tôi sẽ luôn luôn chờ anh ấy.
Nàng tự chủ rồi nói tiếp :
- Tôi muốn anh ấy trờ về.
- Vậy tại sao cô không viết thư? Tại sao cô không có tìm ra nơi anh ta ở?
- Anh ấy không muốn thế! Anh ấy đã bắt tôi phải hứa… không bao giờ
được theo anh ấy không bao giờ được…
Karden đắc thắng hỏi gặng :
- À thế là anh ta đã mong được vào tù, phải không?
- Không, tôi không biết. Tại sao tôi có thể nói với ông những gì tôi không
biết?
Karden vẫn cứ hỏi tới, giọng đầy vẻ gay gắt :
- Và buổi tối sau cùng, buổi tối trước khi anh ta đánh người bán tạp hóa,
anh ta có bắt cô hứa lại làm nữa không? Có không?
Với một sự mệt mỏi vô biên, nàng gật đấu bằng một động tác hàng phục
đánng thương:
- Có
- Và còn tỏ lời chia tay?
- Chúng tôi cùng tỏ lời chia tay nhau.
- Dĩ nhiên, sau bữa ăn tối. Lúc đáo khuya lắm rồi. Hay cô ở lại đêm với anh
ta?
- Sau bữa ăn , tôi về nhà – không về thẳng nhà. Trước hết tôi đi bách bộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.