NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 23

tôi xin mời anh đến nhà cuối tuần này. Có lẽ vợ tôi sẽ thăm bà cụ. Chỉ có
anh và tôi thôi.
- Cám ơn ông. Tôi xin hoan hỉ nhận lời
- Mình có thể nói chuyện một cách thoải mái. Như thế cũng thú chứ. Tôi
nghĩ sau vụ này anh có thể kiếm được khá nhiều tiền. Anh có quyền giữ tất
cả những gì kiếm được.
- Cám ơn ông.
- Nghĩa là, dĩ nhiên nếu anh chắc chắn anh muốn … không bị chán nản mệt
mỏi gì nữa?
- Nếu đó là chuyện giết Mundt, tôi xin tình nguyện lãnh công tác của ông.
Control hỏi một cách lễ độ:
- Anh có thật cảm thấy thế không?
Rồi sau khi trầm ngâm nhìn Leamas một lúc, ông ta nhận xét:
- Phải, tôi quả thật tin rằng anh đang cảm thấy thế. Nhưng anh không được
nghĩ là anh phải nói như thế. Tôi muốn nói… trong thế giới ta sống tình
thương yêu và lòng thù hạn thường mất hương vị quá nhanh-như nhiều âm
thanh mà một con chó không nghe được. Mọi thứ còn lại rốt cược chỉ là
một loại buồn nôn, mình không còn muốn gây đau khổ nữa. Anh hãy tha lỗi
cho tôi, nhưng phải chăng đó là điều anh cảm thấy khi Karl Riemeck bị
bắn? Không ghét Mundt, cũng không thương Karl, mà chỉ là xao động
buồn nôn, như một cú đấm trên một thân hình vô tri giác… Tôi nghe nói
anh đã đi bộ suốt đêm, lang thang qua các đường phố của Berlin. Đúng vậy
không?
- Đúng là tôi đã đi dạo.
- Suốt đêm?
- Vâng.
- Còn Elvira thì sao?
- Trời mới biết được… tôi chỉ muốn nhảy ngay vào vụ Mundt.
- Tốt … tốt. À, nếu anh gặp bạn bè cũ lúc này, nhớ đừng nói gì với họ về
chuyện anh đang làm.
Control im lặng một lát, và nói thêm :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.