NGƯỜI TUYẾT - Trang 104

“Túi đựng xác có màu đen, ai lái xe đi ngang qua nhìn thấy dễ tưởng là túi

rác thông thường.”

“Làm gì có ma nào đi ngang qua,” Skarre càu nhàu, cố ghìm một cái ngáp.

“Bọn tôi đã hỏi tất cả những người sống trong khu rừng chết tiệt đó rồi.”

Harry gật đầu. “Thế còn lời khai của Rolf Ottersen về việc anh ta ở lại cửa

hàng trong khoảng từ năm đến bảy giờ?”

“Nếu không có khách thì chứng cứ ngoại phạm chả có giá trị quái gì,”

Skarre đáp.

“Anh ta có thể lái xe về rồi quay lại cửa hàng trong lúc hai con đang học

violin,” Katrine nói.

“Nhưng anh ta không phải kiểu người đó,” Skarre nói, ngả người ra sau và

gật gù như thể xác nhận kết luận mình đưa ra.

Harry rất muốn nhận xét một câu khái quát về việc cảnh sát rất hay có kiểu

tự huyễn hoặc rằng mình chỉ cần nhìn qua cũng biết ai là kẻ giết người, tuy
nhiên giờ cuộc điều tra đang ở giai đoạn cho phép các thành viên tự do phát
biểu ý kiến mà không sợ bị phản đối. Kinh nghiệm của anh cho thấy, ý tưởng
xuất sắc nhất thường nảy sinh từ suy nghĩ vẩn vơ, những phỏng đoán và nhận
định bồng bột nhất thời.

Cửa phòng bỗng bật mở.
“Hế lô!” Bjørn Holm cao giọng ngân nga. “Xin lỗi cả nhà, tôi vừa phải đi

tìm tung tích vũ khí gây án.”

Anh ta cởi chiếc áo khoác chống nước và mắc lên cây treo quần áo đang

nghiêng ngả như sắp đổ đến nơi. Bên trong anh ta mặc áo hồng có họa tiết thêu
màu vàng và dòng chữ trên lưng tuyên bố rằng Hank Williams vẫn còn sống
nhăn, bất chấp giấy chứng tử cho thấy ông ta qua đời vào mùa đông năm 1953.
Sau đó anh ta ngồi phịch xuống chiếc ghế duy nhất còn trống và ngó những
gương mặt đang ngước lên nhìn mình.

“Sao thế?” Anh ta mỉm cười và Harry chờ Holm tung ra câu đùa thần thánh

ưa thích. Quả nhiên anh không phải đợi lâu. “Có ai chết à?”

“Vũ khí gây án,” Harry giục. “Ngay và luôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.