NGƯỜI VIỆT TỪ NHÀ RA ĐƯỜNG - Trang 165

78

LƯỜI

H

ình như ngày nay so với trăm năm hoặc vài trăm năm trước, con

người đã lười đi nhiều, hoặc đã nghĩ ra nhiều cách để có thể lười đi nhiều,
nói cách khác là đỡ vất vả hơn nhiều.

Không còn phải đi bộ từ Thăng Long vào Huế để đi thi, mang theo con

dao rựa mở đường. Nếu đi cáng thì nỗi vất vả dồn sang đôi vai người khênh
cáng, nhưng cũng vẫn là đi bộ, mà Bà Huyện Thanh Quan, thân phụ
Nguyễn Du, cụ phó bảng Nguyễn Sinh Sắc đã phải đi bộ như thế.

Anh bộ đội thời chống Mỹ phải vượt Trường Sơn 6 tháng. Nay đôi chân

rảnh rang rồi. Ôtô hoặc xe lửa chỉ mất ba ngày, rồi rút xuống hai ngày, một
ngày rưỡi. Có thể lười hơn nữa nếu đi máy bay, chỉ mất hơn một tiếng đồng
hồ. Lười đến nỗi từ phòng chờ ra chỗ máy bay đỗ cũng lên xe ôtô, rồi leo
cầu thang, thậm chí cầu thang tự động đưa lên cửa máy bay, con người
chẳng phải đổ hạt mồ hôi nào.

Cái máy kéo thay con người cầm chiếc cày giãi đất. Chiếc xe cút kít, xe

bò, rồi xe đạp, tiến lên là xe máy và các loại xe cộ khác... nhanh chóng và
thuận tiện, có làm con người lười đi thêm không?

Nhưng còn có một loại lười mới xuất hiện. Đó là chuyện có người thừa

tiền (mà tiền "chùa" là chính) đem đi chơi, có người rót rượu hộ vào cốc,
gắp thức ăn hộ đưa lên miệng, thậm chí còn nhai hộ nữa mới ghê. Người đó
chỉ việc nuốt và nuốt. Cái bệnh lười này nghe chừng đang rất phổ biến và
phát triển mà người lương thiện, trong sạch... khó có thể đồng tình.

Đang có phong trào tập thể dục bằng cách đi bộ. Tốt. Tự mua lấy nỗi mệt

nhọc, thở phì phì, mồ hôi đầm đìa, nhưng lại lấy làm khoái trá. Nhiều người
bận rộn, ít thì giờ, không thể theo được vì ngày nào cũng đi bộ như thế là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.