NGƯỜI VÔ TỘI - Trang 178

Bà bật khóc:

- Vậy tại sao nó lại dính vào đó?

- Tôi không biết.

Họ gặp nhau lần đầu tại bảo tàng Newark ba năm trước. Họ uống cà phê và
gần như không ai lên tiếng. Vài tháng sau, họ cùng ăn trưa. Chuyện đã trở
thành cố định, cứ hai tuần một lần vào sáng thứ Năm trước bức tranh
Hopper. Cả hai chưa từng bỏ buổi nào.

Đầu tiên họ không cho ai biết. Chồng và hai con gái của Sonya sẽ không
bao giờ hiểu được. Dĩ nhiên ngay cả hai người cũng không hiểu. Matt
không sao giải thích được tại sao những cuộc hẹn này lại có ý nghĩa với
anh đến thế. Hầu hết mọi người sẽ cho rằng anh làm thế thuần tuý vì mặc
cảm tội lỗi, rằng anh làm thế vì bà, vì sự chuộc tội hay một điều gì đó
tương tự. Nhưng sự thật không phải vậy.

Trong hai tiếng đồng hồ - thời gian họ gặp nhau kéo dài từng đó - Matt cảm
thấy mình được tự do một cách kỳ lạ, vì anh đã trải qua đau khổ, đã chịu
đựng và đã thông hiểu. Anh không biết bà tìm được gì, nhưng anh cho rằng
nó cũng tương tự như vậy. Họ nói về cái đêm đó. Họ nói về cuộc đời mình.
Họ nói về những bước chân do dự, cái cảm giác mặt đất có thể sụp xuống
dưới chân bất cứ lúc nào.

Sonya không bao giờ nói: “Tôi tha thứ cho cậu”. Bà không bao giờ nói rằng
đó không phải lỗi tại anh, rằng đó chỉ là một tai nạn, rằng anh đã thi hành
đầy đủ án phạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.