NGƯỜI VÔ TỘI - Trang 218

- Tôi có thể vào nhà một lúc chứ?

- Ô, vâng. Dĩ nhiên rồi.

Nàng lùi lại. Loren vào nhà và, rầm, lại một cuộc đâm đầu vào quá khứ
nữa. Cũng kiểu trang trí đơn điệu đó. Nơi này có thể thuộc về bất cứ thời
gian nào trong khoảng từ 1964 tới nay. Không thay đổi gì cả. Tivi có thể
sành điệu hơn, thảm đỡ dặm chân hơn, màu sắc bớt chói hơn, nhưng trong
không khí vẫn lơ lửng cảm giác rơi trở lại cái không gian trong thế giới con
nít kỳ quặc của nàng.

Nàng nhìn trên tường, tìm một cây thánh giá hay hình Đức Mẹ hay một dấu
hiệu nào đó của Thiên Chúa giáo, một cái gì đó có thể dễ dàng giải thích
cho cuộc điện thoại từ dì phước Mary Rose giả hiệu. Không có thứ gì dính
dáng đến bất kỳ tôn giáo nào. Loren để ý thấy có một chiếc khăn trải
giường và chăn được gấp lại trên ghế sa lông, chứng tỏ ai đó mới ngủ trên
này.

Có một cô gái trẻ trong phòng, chắc khoảng hai mươi tuổi và hai chú bé
không quá tám, chín tuổi.

- Paul, Ethan, - mẹ chúng nói, - đây là điều tra viên Muse.

Lũ nhỏ được giáo dục tốt bắt tay Loren theo đúng nề nếp, thậm chí còn
nhìn vào mắt nàng.

Đứa bé hơn - Ethan, nàng nghĩ - hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.