NGƯỜI VÔ TỘI - Trang 272

Nó đã tắt. Nàng nguyền rủa món đồ chết tiệt. Lời nói dối trắng trợn nhất
đời - đi kèm với "chi phiếu được gửi qua bưu điện”, và "cuộc gọi của quý
vị rất quan trọng với chúng tôi” - là lời tuyên bố về thời gian hoạt động của
pin điện thoại di động. Theo đó thì nếu để không pin của nàng phải xài
được một tuần. Thật ra khi nào may lắm nó mới cho nàng được ba mươi
sáu tiếng.

Nàng mở cái hộc đựng găng và rút xạc ra. Một đầu nàng cắm vào bật lửa,
đầu kia vào điện thoại. Màn hình điện thoại sáng bừng lên và thông báo
nàng có ba tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn đầu tiên của mẹ nàng.

“Chào, con gái”. Mẹ nói bằng một giọng êm ái lạ lùng. Đó là giọng nói
ngoại giao của bà, mà bà dùng khi nào bà sợ có thể có ai đó nghe được và
đánh giá khả năng làm mẹ của mình. “Mẹ nghĩ chúng ta sẽ gọi một chiếc
pizza từ tiệm Renato và thuê một bộ phim của Blockbustter - phim mới của
Russeu Crowe đã ra DVD rồi đấy và, mẹ không biết có thể chúng ta tổ chúc
một đêm của phụ nữ với nhau, chỉ hai mẹ con thôi. Con có muốn vậy
không?”

Loren lắc đầu, cố gắng không xúc động, nhưng lệ đã chực trào ra ngay dưới
mi mắt nàng. Mẹ nàng. Cứ mỗi lần nàng muốn buông bà ra, tách bà khỏi
đời mình, muốn oán hận, muốn buộc tội bà một lần cho xong về cái chết
của Cha, bà đều tiến lại và nói một điều bất ngờ, và giành lại chỗ đứng cho
bà.

- Có - Loren nói khẽ trong xe. - Con rất muốn vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.