NGƯỜI VÔ TỘI - Trang 425

có lẽ hợp với kiểu cách trên đại lộ Worth của Palm Beach chứ không phải ở
đường Broad tại Newark này. Anh ta đi giày vải không tất, ngồi bắt tréo
chân một cách quá thoải mái. Vẻ ngoài của anh ta đúng kiểu cựu thế giới
“đến đây trên tàu Mayflower” với mái tóc vàng tro đang hói dần, gò má
cao, mắt xanh lạnh lẽo đến mức nàng thầm hỏi có phải anh ta đeo kính áp
tròng. Nước hoa của anh ta có mùi cỏ tươi mới cắt. Loren thích cái mùi đó.

- Mời ngồi, - Joan Thurston nói.

Thurston có một văn phòng rộng rãi ở góc toà nhà. Trên một bức tường –
bức tường ít người để ý nhất - chen chúc các loại bằng cấp và giải thưởng.
Chúng bị gạt qua một bên, như ý nói: “Này, tôi cần phải treo nó lên nhưng
tôi không thích khoe mẽ”. Phần còn lại của văn phòng đều đậm chất riêng
tư. Bà ta treo ảnh chồng con, tất cả bọn họ - không có gì đáng ngạc nhiên -
đều rất đẹp. Cả đến con chó cũng vậy. Một cây đàn ghi ta trắng có bút tích
của Bruce Springsteen treo trên đầu bà ta. Trên giá sách, ngoài mớ sách luật
thông thường còn có ảnh các cầu thủ bóng chày và bóng đá có lời đề tặng.
Toàn đội địa phương, dĩ nhiên. Joan Thurston không treo bức ảnh nào của
chính bà, không một bài báo cắt, không một giải thưởng khắc trên bảng đá
nào hết.

Loren thận trọng ngồi xuống. Nàng quen đệm hai gót chân xuống dưới
người để thêm được vài phân, nhưng nàng đọc trong một cuốn sách hướng
dẫn thương mại về đề tài phụ nữ làm hại sự nghiệp mình như thế nào, và
một trong những quy tắc là phụ nữ không bao giờ nên ngồi trên gót. Nhìn
như vậy rất thiếu chuyên nghiệp. Thường thì Loren quên bẵng quy tắc đó.
Gặp Joan Thurston, tự nhiên có cái gì đó làm nàng nhớ lại hết.

Thurston đi vòng qua và nửa ngồi, nửa ngả lên mép bàn giấy. Bà khoanh
tay và hướng sự chú ý vào Loren.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.