NGƯỜI VÔ TỘI - Trang 505

Anh nhìn thấy một vấn đề tiềm tàng, anh không để cho nó trở thành một cái
ung nhọt. Anh loại bỏ nó. Anh hành động trước một bước. Đó là điều anh
ta đã làm với Matt Hunter.

Đó là điều những người như Lance Banner làm cho thành phố của họ. Họ
là những người lính, người tiên phong, là số ít ỏi đảm nhận trách nhiệm
hàng đêm để cho nhưng người khác, kể cả gia đình của Lance, được ngủ
yên.

Cho nên khi những đồng nghiệp của anh ta lên tiếng về chuyện phải làm gì
đó, khi vợ Lance, Wendy, bạn học của em gái Matt Hunter và luôn cho cô
nàng là “Nữ hoàng chảnh” - bắt đầu kèo nèo với Lance về chuyện một tên
sát nhân có án lại được dọn vào khu của họ, khi một uỷ viên hội đồng thành
phố đưa ra mối lo âu nghiêm túc nhất của dân ngoại ô – “Lance, anh có
nhận ra chuyện đó sẽ ảnh hưởng gì tới giá nhà đất không?” - anh ta đã hành
động.

Bây giờ anh ta không chắc mình có hối hận hay không nữa.

Anh ta nghĩ đến cuộc nói chuyện với Loren Muse hôm qua. Nàng đã hỏi
anh ta về Matt Hunter lúc nhô. Lance có nhìn thấy dấu hiệu rối loạn tâm
thần nào ở đó không? Câu trả lời khá chắc chắn là không. Hunter luôn là
một người mềm yếu. Lance nhớ lại đã thấy cậu ta bật khóc khi chụp hụt trái
bóng trong trận đấu tại giải Bóng chày thiếu nhi. Cha cậu đã phải an ủi
trong khi Lance kinh ngạc vì sự ẻo lả của thằng bạn. Nhưng - và đây có vẻ
như điều trái ngược với nghiên cứu của Loren về các dấu hiệu sớm của vấn
đề - con người thật sự có thể thay đổi. Không phải lúc nào họ cũng được
quyết định từ khi lên năm hay những gì gì đó mà Loren đã nói.

Cái trái khoáy là, sự thay đổi luôn luôn, luôn luôn, xấu đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.