NGƯỜI VÔ TỘI - Trang 80

Số điện thoại của Olivia được cài đặt vào ngay đầu danh sách bấm nhanh
của anh. Anh bấm nút và giữ tay lại đó. Điện thoại bắt đầu reo. Anh hướng
mắt ra ngoài cửa sổ chăm chăm nhìn vào thành phố Newark. Như từ trước
đến nay vẫn vậy, anh có cảm giác lẫn lộn về thành phố này. Bạn thấy được
tiềm năng, thấy được nhịp sống rung động đấy, nhưng đa phần thì vẫn thấy
sự tàn tạ và chỉ còn cách lắc đầu. Vì lý do gì đó, anh bỗng hồi tưởng lại
ngày Duff vào thăm mình trong tù. Duff đã bắt đầu hói, mặt đỏ bừng, nhìn
giống hệt một đứa trẻ con. Matt chỉ còn biết nhìn. Không có gì để nói.

Điện thoại reo sáu lần trước khi kết nối với hộp thư thoại của Olivia. Giọng
nói hồn nhiên của vợ anh, thật quen thuộc, thật… thuộc về anh, làm tim
anh loạn nhịp.

Anh kiên nhẫn đợi đoạn băng chạy hết. Sau đó, một tiếng bíp vang lên.

- Này, anh đây! - anh nói. Anh có thể nghe được sự căng thẳng trong giọng
nói mình và cố xua nó đi. - Em có thể gọi lại cho anh khi nào em có thời
gian không? - Anh dừng lại. Anh luôn luôn chấm dứt với một câu "yêu em”
chiếu lệ. Nhưng lần này anh bấm nút kết thúc mà không thêm vào câu nói
vốn từ trước đến nay luôn đến một cách rất tự nhiên.

Anh nhìn mãi ra ngoài của sổ. Trong tù, điều thường trực trong ý nghĩ của
anh không phải là sự tàn khốc, hay sự ghê tởm. Mà ngược lại. Đó là khi
những thứ đó trở thành thông lệ. Sau một thời gian, Matt bắt đầu thấy thích
bọn đồng đảng trong Quốc gia Aryan - thật sự vui mừng khi được ở gần
bọn họ. Đây là một thú dị bản của hội chứng Stockholm(1). Sinh tồn là một
vấn đề. Tâm trí sẽ thay đổi để sinh tồn. Cái gì rồi cũng có thể thành ra bình
thường. Đó chính là cái làm Matt khựng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.