NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 126

Chương 16 – Tâm sự của các nhà du
hành vũ trụ

– Iuri này – Miro bắt đầu kể – Sau khi bay được vài năm, chúng tớ đâm
ngán tận cổ cả con tàu của chúng tớ lẫn bản thân chúng tớ. Chúng tớ rất
muốn giãn gân giãn cốt một chút. Vậy mà chương trình chuyến bay không
dự tính một lần hạ cánh nào. Chương trình chỉ đòi hỏi một điều thôi – đấy
là bay đến hệ thái dương đã định trước. Mà chúng tớ lại rất muốn hạ cánh,
cậu hiểu chứ?

Iuri gật đầu, em hiểu. Đúng vào lúc ta rất muốn làm một điều gì đó thì
chương trình lại đột nhiên hiện ra, bắt ta phải nghĩ đến. Đôi khi, sao em
muốn trốn vào rừng hay bỏ ra sông đến thế, hoặc chỉ đến rạp chiếu bóng
thôi cũng được, vậy mà cứ phải ngồi ở lớp. Dĩ nhiên, em không mấy khi
trốn học, nhưng thỉnh thoảng …

Nhất là những hôm không hiểu sao em lại không thuộc bài và mối đe doạ
em không phải là điểm ba đâu … Điểm ba thì đã may mắn lắm. Mối đe doạ
em là con hai kia, một “chú ngỗng” to tướng kia. Và đúng ngày ấy, không
hiểu sao, tự nhiên ở rạp lại chiếu phim hay đến thế, buổi tối lại lấy vé chẳng
khó khăn gì cả và cá những hôm đó cũng cắn mồi đến khiếp … Vì vậy bỏ
một buổi câu như thế thật không thể chịu nổi …

Phải, Iuri hiểu rất rõ các nhà du hành vũ trụ da xanh. Em không chê trách
họ mà cảm thấy họ gần gũi và thân thiết hơn.

– Thế lúc đó các cậu làm gì? – Em hỏi lấy lệ để kích các bạn da xanh của
em.

Em biết rõ câu trả lời của họ, vì nếu đúng là họ muốn vi phạm chương trình
chuyến bay, họ chỉ có thể làm việc đó bằng một cách thôi.

Em đã không lầm. Mọi chuyện đã diễn ra đúng như em dự đoán và đúng
như điều em sẽ làm nếu ở địa vị của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.