NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 4

Chương 1 – Chuyện xảy ra trong
khoảng rừng dâu

Khi Iuri bước ra khoảng rừng thưa mà em rất thông thạo (vì ở đấy bao giờ
cũng có nhiều dâu rừng đang chín) thì Sarik đã đứng trước ở đó rồi, chân
đang dậm dậm. Nó hết giơ chân này lại giơ chân khác lên và sủa ăng ẳng.

Iuri phá lên cười – cái con Sarik này đến là ngộ và hay hoảng hốt quá.
Nhưng sau … Nhưng sau thì chính em cũng suýt buột miệng kêu lên.

Không, không phải vì em sợ hãi. Nếu Iuri đã có đủ can đảm bỏ nhà ra đi, và
bỏ nhà ra đi một cách đàng hoàng, viết giấy hẳn hoi để lại cho bố mẹ, nếu
khi đã đi hẳn rồi, em còn không quên đưa đơn thuốc của bà em đến hiệu
dược phẩm và lấy số tiền để dành ít ỏi của mình để trả tiền thuốc, và cuối
cùng nếu đêm qua em đã ngủ lần đầu tiên trong rừng mà không sợ tiếng
kêu của lũ chim đêm, không sợ những tiếng sột soạt và lách tách vẳng lên
khắp xung quanh, thì tức là Iuri không thể lại kêu lên vì sợ hãi được. Ừ, mà
có gì phải sợ cơ chứ?

Em muốn kêu lên là vì khoái chí, vì ngạc nhiên, và còn vì một cái gì đó thật
mơ hồ, không tài nào hiểu nổi.

Nhưng Iuri là đàn ông, một người đàn ông thực sự. Bởi vậy em chỉ khẽ
huýt một tiếng sáo. Sarik quay ngay đầu lại và vẫy vẫy đuôi cụt ngủn.

Cậu chủ, hãy can đảm lên. Tôi thì tôi sợ đấy! – Sarik nói bằng ngôn ngữ
loài chó của nó.

Iuri sửa lại ba-lô rồi hiên ngang nhận xét: – Tuyệt quá!

Sarik ngoái cổ lại hai lần và không vẫy đuôi nữa. Bây giờ mẩu đuôi cộc của
nó quay tít dường như chỗ trước kia là đuôi thì nay đã gắn chiếc chong
chóng thay vào. Sau đó, nó vui vẻ hếch cái mõm xù lông lên và sủa từng
hồi. Rồi nó ngừng sủa, quay đầu lại hỏi: – Tôi hiểu cậu như vậy, có đúng
không, cậu Iuri?
– Iuri không trả lời. Em chưa có kinh nghiệm về những
cuộc gặp gỡ như vậy nên em khôn ngoan im lặng. Ai cũng biết khi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.