NGUỒN CỘI - Trang 295

CHƯƠNG 52

Casa Milà được xây dựng theo hình dáng của một ước hiệu vô cực - một
đường quanh co vô tận vòng ngược trở lại và hình thành hai hố lượn sóng
xuyên qua tòa nhà. Mỗi giếng trời lấy ánh sáng này sâu hơn ba mươi mét, có
nhiều nếp giống như một đường ống bị sập một phần, và nhìn từ trên không,
chúng giống như hai hố sụt khổng lồ trên nóc tòa nhà.

Từ chỗ Langdon đứng ở phần chân của giếng trời hẹp hơn, hiệu ứng nhìn

ngược lên bầu trời đáng ngại thấy rõ - hệt như bị mắc trong cổ họng một con
thú khổng lồ.

Dưới chân Langdon, nền đá dốc và không bằng phẳng. Một cầu thang

xoắn ốc chạy ngược lên trong lòng đường ống, lan can của nó bằng lưới sắt
mô phỏng các hốc không đều nhau của một đám bọt biển. Một khoảng nho
nhỏ um tùm những cây leo xoắn xuýt và những cây cọ mọc tràn ra khỏi các
lan can như thể sắp phủ kín toàn bộ không gian.

Kiến trúc sống, Langdon trầm ngâm, rất kinh ngạc trước khả năng của

Gaudí khi để cho công trình của mình thấm đẫm đặc tính gần như sinh học.

Ánh mắt Langdon lại leo lên cao hơn, ngược lên hai bên ‘hẻm núi’, leo

lên những bức tường cong queo, nơi một mảng ngói nâu và xanh lục hòa lẫn
với những bức bích họa mô tả cây cối và hoa lá dường như đang mọc lên
hướng về phía mảng trời đêm hình chữ nhật trên đỉnh cái đường ống toang
hoác này.

“Thang máy lối này,” Ambra thì thào, dẫn ông men theo khoảnh sân.

“Căn hộ của Edmond đi hết lên trên cùng.”

Khi họ vào trong buồng thang máy chật chội một cách khó chịu, Langdon

nghĩ đến phần xép trên tầng thượng của tòa nhà, nơi ông từng ghé thăm một
lần để xem phần triển lãm nho nhỏ về Gaudí tại đó. Theo ông còn nhớ, tầng
áp mái Casa Milà là một loạt các phòng tối tăm, quanh co với rất ít cửa sổ.

“Edmond có thể sống ở bất kỳ đâu,” Langdon nói khi thang máy bắt đầu

chạy lên. “Tôi vẫn không tin được cậu ấy lại thuê phần xép.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.