CHƯƠNG 76
Khi chiếc xe của Hoàng tử Julián tiến đến cổng chính El Escorial, chàng
nhìn thấy một hàng chướng ngại vật quen thuộc là những chiếc xe SUV màu
trắng và biết Valdespino đã nói sự thật.
Cha ta đúng là đang có mặt ở đây.
Căn cứ vào hình ảnh của đoàn tùy tùng này thì toàn bộ đội hình Cận vệ
Hoàng gia của Đức vua hiện đều bố trí đến khu tư thất hoàng gia lịch sử này.
Khi thầy tu trẻ cho chiếc Opel cũ kỹ dừng lại, một đặc vụ cầm đèn pin sải
bước tới bên cửa sổ, rọi đèn vào bên trong, và sững sờ bật ngược trở lại, rõ
ràng không ngờ lại thấy Hoàng tử và Giám mục bên trong chiếc xe rách nát
này.
“Hoàng tử!” anh ta kêu lên, bật đứng nghiêm. “Đức Cha! Chúng tôi đang
đợi ngài.” Anh ta nhìn chiếc xe tả tơi. “Đội Cận vệ của ngài đâu ạ?”
“Họ cần ở hoàng cung,” Hoàng tử trả lời. “Chúng ta đến đây để gặp cha
ta.”
“Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi! Nếu ngài và Giám mục vui lòng rời khỏi
xe…”
“Cứ mở đường đi,” Valdespino mắng, “rồi chúng ta sẽ chạy vào trong. Ta
chắc Đức vua đang ở bệnh viện tu viện chứ?”
“Vâng,” anh chàng cận vệ nói, vẻ ngập ngừng. “Nhưng tôi e giờ ngài đi
rồi.”
Valdespino há hốc miệng, vẻ hãi hùng.
Một cảm giác lạnh buốt siết lấy Julián. Cha ta tạ thế rồi ư?
“Không! Tôi, tôi xin lỗi!” anh chàng đặc vụ lắp bắp, thấy hối tiếc vì việc
lựa chọn từ ngữ kém cỏi của mình. “Đức vua đã rời đi - ngài rời El Escorial
một tiếng trước. Đức vua đem theo đội an ninh chính của mình và họ đã đi
rồi.”
Cảm giác thở phào của Julián nhanh chóng chuyển thành bối rối. Rời khỏi
bệnh viện ở đây à?