CHƯƠNG 93
Người đàn ông trẻ tuổi lúc này xuất hiện trên bức tường màn hình của
Edmond chính là nhà vật lý Jeremy England. Anh ta cao và gầy gò với hàm
râu rối bù và một nụ cười ngơ ngác kín đáo. Anh ta đứng trước một tấm
bảng đen đầy các phương trình toán học.
“Trước tiên,” England nói, giọng thân thiện và khiêm nhường, “cho phép
tôi nói rằng giả thuyết này chưa được minh chứng, nó chỉ là một ý tưởng
thôi.” Anh ta nhún vai rất nhũn nhặn. “Mặc dù tôi thừa nhận nếu chúng ta có
thể chứng minh rằng nó đúng, thì những hàm ẩn sẽ có ảnh hưởng sâu rộng.”
Trong ba phút tiếp theo, nhà vật lý phác họa ý tưởng mới của mình, mà -
như hầu hết những khái niệm làm thay đổi khuôn mẫu - đơn giản đến bất
ngờ.
Giả thuyết của Jeremy England, nếu Langdon hiểu đúng, là vũ trụ có vai
trò như một chỉ thị đặc biệt. Một mục đích.
Phân tán năng lượng.
Theo ngôn ngữ đơn giản nhất, khi vũ trụ tìm được các vùng năng lượng
tập trung, nó phân tán năng lượng đó ra. Ví dụ kinh điển, như Kirsch đã đề
cập, là cốc cà phê nóng trên bàn, nó luôn nguội đi, tản nhiệt lượng của nó
sang các phân tử khác trong phòng theo đúng Quy luật Nhiệt động học thứ
hai.
Langdon đột nhiên hiểu tại sao Edmond lại hỏi ông về các truyền thuyết
Sáng tạo của thế giới - tất cả đều có chứa hình ảnh năng lượng và ánh sáng
phát tán rất nhiều và soi sáng bóng tối.
Tuy nhiên, England tin rằng có một đặc tính liên quan đến cách vũ trụ
phân tán năng lượng.
“Chúng ta biết vũ trụ thúc đẩy entropy và hỗn loạn,” England nói, “cho
nên chúng ta có thể ngạc nhiên khi thấy rất nhiều ví dụ về việc các phân tử
tự tổ chức.”
Trên màn hình, một vài hình ảnh xuất hiện trước đó giờ trở lại - một trận
lốc xoáy, một lòng sông gợn sóng, một bông tuyết.