của Edmond từ sớm đủ để vạch ra một kế hoạch nhằm ngăn chặn và cũng
biết rõ hơn bất kỳ ai rằng tuyên bố ấy có thể tai hại như thế nào cho quyền
lực của các tôn giáo trên thế giới.
“Rõ ràng, tôi không thể lấy Julián,” Ambra nói khẽ. “Tôi cứ nghĩ giờ anh
ấy sẽ hủy bỏ lời hứa hôn vì anh biết rằng tôi không thể sinh con. Dòng tộc
của anh ấy đã nắm giữ vương vị trong gần trọn bốn thế kỷ qua. Có gì đó nói
với tôi rằng một người quản lý bảo tàng từ Bilbao sẽ không thể là lý do
khiến dòng dõi ấy chấm dứt.”
Loa phía trên đầu sột soạt và các phi công thông báo đã đến lúc chuẩn bị
hạ cánh ở Barcelona.
Cảm thấy khó chịu với những suy tưởng của mình về Hoàng tử Ambra
đứng lên và bắt đầu thu dọn khoang máy bay - rửa sạch ly chén của họ và
vứt bỏ thức ăn còn thừa.
“Giáo sư,” Winston lên tiếng qua điện thoại của Edmond đặt trên bàn, “tôi
nghĩ các vị cần biết rằng giờ thông tin mới đang lan truyền rất nhanh trên
mạng - bằng chứng rất rõ cho thấy có mắt xích bí mật giữa Giám mục
Valdespino và sát thủ Đô đốc Ávila.”
Langdon thảng thốt trước tin tức này.
“Rất tiếc, còn nữa,” Winston nói thêm. “Như các vị biết, cuộc gặp bí mật
của Kirsch với Giám mục Valdespino còn có hai lãnh đạo tôn giáo nữa - một
giáo trưởng có tiếng và một thầy tế rất được yêu kính. Đêm qua, thầy tế
được tìm thấy đã chết trong sa mạc gần Dubai. Và, trong vài phút qua, có tin
rất không hay gửi đi từ Budapest: hình như người ta tìm thấy ngài giáo
trưởng chết vì trụy tim.”
Langdon sững sờ.
“Các blogger,” Winston nói, “đang đặt câu hỏi về thời gian trùng hợp với
cái chết của họ.”
Langdon gật đầu không tin nổi. Dù thế nào, giờ Giám mục Antonio
Valdespino là người còn sống duy nhất trên Trái Đất này biết những gì
Kirsch đã phát hiện ra.