Không! Martín muốn hét lên với truyền hình. Không thể có chuyện chết
tiệt ma toi đó! Hãy ngừng đặt những câu hỏi ngu đần ấy đi!
Trên một trong số các màn ảnh truyền hình, cô thấy rằng CNN có vẻ đang
cố gắng hết sức để được tôn trọng.
Tưởng nhớ Edmond Kirsch
Nhà tiên tri. Người nhìn xa trông rộng. Nhà sáng tạo.
Martín vớ lấy điều khiển và vặn to âm lượng.
“… một con người yêu nghệ thuật, công nghệ, và sáng tạo,” phát thanh
viên thời sự nói giọng buồn rầu. “Một con người mà khả năng gần như kỳ bí
trong việc dự đoán tương lai đã biến ông ấy thành một người ai cũng biết.
Theo các đồng nghiệp của ông, tất cả mọi dự đoán mà Edmond Kirsch đưa
ra trong lĩnh vực khoa học máy tính đều trở thành hiện thực.”
“Đúng vậy, David,” người phụ nữ đồng dẫn chương trình với ông xen
ngang. “Tôi chỉ ước chúng ta có thể nói những điều tương tự cho những dự
đoán cá nhân của ông ấy.”
Lúc này họ chiếu đoạn phim tư liệu ghi hình một Edmond Kirsch khỏe
khoắn, nước da rám nắng đang chủ trì một cuộc họp báo trên vỉa hè bên
ngoài Trung tâm 30 Rockefeller ở Thành phố New York. “Hôm nay tôi vừa
đúng ba mươi tuổi,” Edmond nói, “và tuổi thọ của tôi chỉ là sáu mươi tám.
Thế nhưng, với những bước tiến trong tương lai về thuốc men, công nghệ
tuổi thọ và tái tạo đoạn cuối nhiễm sắc thể, tôi dự đoán tôi sẽ sống để chứng
kiến sinh nhật lần thứ 110 của mình. Thực tế, tôi tự tin về điều này đến mức
tôi vừa giữ chỗ Phòng Cầu vồng cho bữa tiệc sinh nhật lần thứ 110 của tôi.”
Kirsch mỉm cười và ngước nhìn lên trần nhà. “Giờ tôi chỉ việc thanh toán
toàn bộ hóa đơn của mình - tám mươi năm ứng trước - bao gồm cả các
khoản dự phòng lạm phát.”
Nữ phát thanh viên xuất hiện trở lại, thở dài rầu rĩ. “Đúng như một câu
cách ngôn xưa đã nói: ‘Người tính không bằng trời tính.’”
“Đúng vậy,” nam phát thanh viên lên tiếng. “Và bên trên cái chết bị bủa
vây bởi những mưu đồ của Kirsch, còn bùng nổ những suy đoán về bản chất