NGUỒN CỘI - Trang 309

“Nhiều quá,” Langdon nói. “Chúng ta cần tìm một cuốn sách và hy vọng

rằng Edmond đánh dấu dòng thơ yêu thích của mình bằng cách nào đó.”

“Vậy tôi gợi ý các vị khẩn trương lên,” Winston nói. “Xem ra sự hiện diện

của quý vị ở đây có thể không còn là một bí mật nữa.”

“Sao anh lại nói vậy?” Langdon gặng hỏi.
“Báo chí địa phương đang đưa tin rằng một chiếc máy bay quân sự vừa hạ

cánh xuống Sân bay El Prat ở Barcelona và rằng hai đặc vụ Cận vệ Hoàng
gia đã rời máy bay.”

Ở ngoại ô Madrid, Giám mục Valdespino cảm thấy may mắn đã thoát ra
khỏi cung điện trước khi những bức tường khép chặt lấy ông. Ngồi chật
cứng bên cạnh Hoàng tử Julián ở ghế sau chiếc xe mui kín Opel nhỏ xíu của
thầy tu trẻ, Valdespino hy vọng rằng những biện pháp tuyệt vọng lúc này
được khởi động đằng sau màn diễn sẽ giúp ông giành lại quyền kiểm soát
một buổi tối đang diễn biến chệch hướng quá xa.

“Điền trang của Hoàng tử,” Valdespino ra lệnh cho thầy tu trẻ tuổi khi

người này chở họ rời xa khỏi cung điện.

Điền trang của Hoàng tử tọa lạc ở một khu vực thôn quê tách biệt khoảng

bốn mươi phút bên ngoài Madrid. Là một biệt phủ hơn là một điền trang,
khu nhà này dùng làm tư gia cho người kế vị ngai vàng Tây Ban Nha kể từ
giữa thế kỷ XVIII - một địa điểm riêng biệt nơi các cậu bé được sống đúng
là mình trước khi bước vào công việc điều hành một quốc gia. Valdespino đã
trấn an Julián rằng rút về khu điền trang sẽ an toàn hơn hẳn so với cứ ở lại
hoàng cung tối nay.

Trừ phi ta không đưa Julián tới điền trang, vị giám mục biết vậy, mắt liếc

Hoàng tử, lúc này đang đăm đăm nhìn ra cửa sổ xe, rõ ràng đang chìm trong
suy tưởng.

Valdespino tự hỏi phải chăng Hoàng tử thật sự ngây thơ như vẻ ngoài,

hay, giống như cha mình, Julián đã nắm vững kỹ năng chỉ cho thế giới nhìn
thấy cái phần bản thân mình muốn thể hiện mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.