NGUỒN CỘI - Trang 328

phụng sự Tổ quốc mình rất xuất sắc.” Vị giáo hoàng ngừng lại, nghiêng tới
trước. “Nhưng… còn Chúa thì sao?”

Ávila ngước lên nhìn vào đôi mắt như xuyên thấu của người đàn ông và

đột nhiên cảm thấy mất thăng bằng.

“Cuộc đời ngài chưa chấm hết, thưa Đô đốc,” vị giáo hoàng thì thào.

“Công việc của ngài chưa xong. Đây là lý do Chúa cứu ngài. Nhiệm vụ đã
tuyên thệ của ngài mới chỉ hoàn thành một nửa. Ngài đã phụng sự đất nước
mình, phải… nhưng ngài chưa phụng sự Chúa!”

Ávila cảm thấy như thể mình vừa bị trúng đạn.
“Bình an sẽ đến bên ngài!” vị giáo hoàng nói.
Và cả với ngài!” giáo đoàn đáp lời.
Ávila đột nhiên thấy mình bị nhấn chìm trong một biển người tốt bụng,

hết lời ủng hộ, khác hẳn bất kỳ việc gì ông ta từng trải qua. Ông ta cố tìm
trong mắt những giáo dân xem có bất kỳ dấu hiệu nào của sự cuồng tín mà
mình lo sợ hay không, nhưng tất cả những gì ông ta nhìn thấy là sự lạc quan,
thiện chí và sự nồng nhiệt chân thành được thực hiện công việc của Chúa…
chính xác là những gì Ávila nhận ra mình đang thiếu.

Kể từ ngày hôm đó, với sự giúp đỡ của Marco và nhóm bạn mới của

mình, Ávila bắt đầu hành trình dài leo ra khỏi cái hố sâu không đáy của sự
tuyệt vọng. Ông ta trở lại lộ trình tập luyện nghiệt ngã của mình, ăn đồ ăn
giàu dinh dưỡng và quan trọng nhất là tìm lại được niềm tin của mình.

Sau vài tháng, khi liệu pháp thể chất của ông ta hoàn thành, Marco tặng

cho Ávila một cuốn Kinh thánh bọc da trong đó anh ta đã đánh dấu hàng
chục đoạn.

Ávila giở ngẫu nhiên tới một vài chỗ đó.
ROMANS 13:4

Thật vậy, họ là người thừa hành của Thiên Chúa…

để giáng cơn thịnh nộ

của Người xuống kẻ làm điều ác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.