cải tiến, trở nên ngày càng phức tạp và hiệu quả. Cuối cùng, một số công cụ
trông như cây cối, và một số như, chà… chúng ta.”
Giờ Edmond xuất hiện lững lờ trong không gian tối tăm với quả cầu Trái
Đất màu xanh lam lơ lửng sau lưng anh. “Chúng ta từ đâu đến?” anh hỏi.
“Sự thật là… chúng ta chẳng từ đâu đến cả… và từ tất cả mọi nơi. Chúng ta
đến từ chính những quy luật vật lý đã tạo ra sự sống trong khắp vũ trụ.
Chúng ta không hề đặc biệt. Chúng ta tồn tại có hoặc không có Chúa. Chúng
ta là kết quả tất yếu của entropy. Sự sống không phải là điểm đặc biệt của vũ
trụ. Sự sống đơn giản là những gì vũ trụ tạo ra và tái tạo để phân tán năng
lượng.”
Langdon cảm thấy ngờ vực một cách kỳ lạ, băn khoăn liệu ông có xử lý
được trọn vẹn ý nghĩa hàm ẩn của những gì Edmond đang nói không. Phải
thừa nhận, mô phỏng này sẽ đem lại sự thay đổi điển hình rất lớn lao và chắc
chắn sẽ gây ra những biến động trong nhiều ngành học thuật. Nhưng khi
nhắc đến tôn giáo, ông tự hỏi liệu Edmond có thay đổi được quan điểm của
mọi người không. Suốt nhiều thế kỷ hầu hết những người sùng đạo đều bỏ
qua số lượng lớn dữ liệu khoa học và tính lô-gic duy lý để bảo vệ tín điều
của họ.
Ambra dường như cũng đang vật vã với những phản ứng của chính nàng,
vẻ mặt nàng đâu đó giữa sự ngạc nhiên ghê gớm và sự do dự thận trọng.
“Các bạn,” Edmond nói, “nếu các bạn theo kịp những gì tôi vừa cho các
bạn thấy, thì các bạn đã hiểu được tầm quan trọng sâu xa của nó. Và nếu các
bạn vẫn do dự, hãy ở lại với tôi, bởi vì hóa ra phát hiện này dẫn tới một sự
khai sáng khác, thậm chí còn quan trọng hơn.”
Anh ngừng lại.
“Chúng ta từ đâu đến… gần như không sốc bằng chúng ta sẽ đi về đâu.”