CHƯƠNG 13
Trong một sa mạc đẫm ánh trăng ngay phía đông Dubai, một chiếc xe địa
hình mui trần Sand Viper 1100 ngoặt gấp sang trái và phanh kít lại, thổi cả
một màn cát cuộn lên ngay phía trước những ngọn đèn pha sáng quắc.
Người thiếu niên ngồi phía sau vô lăng giật kính của mình ra và nhìn
chằm chằm thứ cậu vừa suýt chẹt qua. Sợ hãi, cậu leo ra khỏi xe và đến gần
cái hình thù đen thẫm trong cát.
Chắc chắn, đó chính là thứ có vẻ là vậy.
Trong ánh sáng đèn pha của cậu, nằm úp mặt xuống cát là một thân người
bất động.
“Marhaba?” cậu bé gọi to. “Xin chào?”
Không có phản ứng.
Cậu bé dám khẳng định đó là một con người nhờ trang phục của người đó
- một chiếc mũ chechia
truyền thống cùng chiếc áo dài thawb
người này trông béo tốt và thấp lùn. Những dấu chân của ông ấy đã bị thổi
bay từ lâu, cũng như không thấy vệt bánh xe nào hay dấu hiệu gì để biết xem
làm cách nào ông ấy có thể lần mò xa đến thế này trong hoang mạc trơ trụi.
“Marhaba?” cậu bé nhắc lại.
Không thấy gì.
Ngập ngừng không biết phải làm gì khác, cậu bé thò chân ra và khẽ hẩy
nhẹ vào sườn người đàn ông. Mặc dù cơ thể ông tròn ủng, nhưng da thịt ông
có cảm giác căng cứng, đã bị gió và mặt trời hong khô.
Chết hoàn toàn.
Cậu bé cúi xuống, nắm lấy vai người đàn ông và lật ông nằm ngửa lên.
Đôi mắt vô hồn của người kia trừng trừng nhìn lên trời. Gương mặt và bộ
râu của ông phủ đầy cát, nhưng cho dù bẩn thỉu, trông ông vẫn có gì đó thân
thiện, thậm chí còn quen thuộc, như một người ông hay một người bác dễ
gần.