NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 84

Hình thù kia đến bấy giờ mới hơi nhúc nhích thở ra hắt một cái thật

mạnh, đoạn thong thả kéo điếu thuốc phiện tiêm cực kỳ khéo léo bằng bàn
tay trái của nhà sư.

Ro... ro... ro... rororro... ro... ro... Cái âm thanh đều đều vang lên rõ rệt

trong gian buồng nhỏ hẹp. Làn khói thơm lừng lờn vờn trước mặt nhà sư nữ
như làn khói tỏa trên lư trầm. Đôi mắt nhà sư càng lờ đờ, càng ướt át, càng
mơ màng. Gương mặt càng xám ngắt, càng thẫn thờ, càng đê mê...

Điếu thuốc hết. Khói tỏa rộng ra. Nhà sư nữ ngồi dậy, đặt dọc tẩu

xuống cái khay gỗ mun đen bóng, tay trái cầm ấm nước chúc vòi xuống.
Hình thù hơi nghển đầu lên, mút chùn chụt như đã khát lắm. Đoạn, nhà sư
nữ xúc một thìa mứt hạt sen, đổ từng viên cho Hình thù.

Qua làn khói thuốc phiện mong manh hãy còn vấn vương chập chờn,

Huyến thấy cặp mắt lờ đờ của nhà sư nữ, nhìn vào Hình thù một cách âu
yếm, tới khi Hình thù ăn xong bốn viên mứt thì cặp môi y nhợt nhạt nhếch
một nụ cười.

Một nụ cười!

Huyến rùng cả mình.

Một nụ cười chua chát buồn thảm! Như cánh hoa đào héo hắt trước

khi lìa cành rùng lên một cái để tỏ sự mến tiếc cuộc đời chóng tàn tạ rồi lả
tả rơi.

Hình thù như không biết, vẫn nằm không nhúc nhích cho đến lúc nhà

sư nữ cẩn trọng quay đầu dọc tẩu lần thứ hai, lần thứ ba, thứ tư... thứ tám...
thứ mười... thứ mười ba.

Xong điếu thứ mười ba, gian buồng chật hẹp vừa đủ kê tấm phản gỗ

quang dầu và vài chiếc hòm gánh sơn đen sực nức khói thuốc phiện. Hơi
thơm tràn ra cả ngoài, khiến Huyến không còn ngửi thấy hương nhang man

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.