NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 32

chồng cụ Bến. Mồng mười tháng giêng thì các làng cửa sông vào đám mở
hội gọi là hội Mở bến".

Cụ Ước ngừng lại rồi mà Thanh vẫn còn thấy những ánh vàng, tiếng

sóng phấp phới, dào dạt ở trước mặt, ở bên tai.

- Phải tin chứ cậu giáo! Rồi đây mọi cảnh khổ não, tai ương, nghèo

đói sẽ lấp đi hết, những người ăn ngay ở lành, chịu thương, chịu khó sẽ
phải được sung sướng, hiển vinh cậu nhỉ!

Cụ Ước trầm giọng hỏi. Thanh chớp mắt:

- Thưa cụ cháu cũng tin như cụ. Nhưng được sung sướng thì phải làm

thế nào chứ nhờ Giời, nhờ Bụt...

- Sao? Sao? - Cụ Ước lại quăm quắm đôi mắt nhìn Thanh - Nhờ Giời

nhờ Bụt lại không được à? Chuyện là chuyện đấy thôi. Chứ Giời Bụt chính
là ở như cái lương tâm mình. Mình có nghĩ, có tin, có quyết tâm thì mới
chuyển đến Giời đến Bụt được. Nếu như không có vợ chồng cụ Bến quyết
chí thành tâm thì làm sao lấp biển được? Có lòng người thì rồi mới có Giời.

Ông cụ vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Thanh bóp bóp rung rung.

Những mấu chai tay và ngón tay to rắn của ông cụ bấm bấm vào da thịt
Thanh, Thanh thấy sao mà thân mật quý mến. Đôi mày rậm và bạc phơ, cái
trán lồng lộng, chòm râu như là rễ tre, như là tơ bông càng ngời lên, làm
Thanh thêm bàng hoàng. Thanh để ý lại thấy trán ông cụ vã mồ hôi. Có
những giọt lấm tấm. Sắc mặt ông cụ hừng lên. Gò má như tụ lại hơi nóng
bốc hồng hồng. Hơi thở ông cụ phào phào, những đường gân ở cổ giật giật
nhấp nhô. Ông cụ vừa nhấc chén nước toan nhấp môi thì ho sặc lên. Tiếng
ho đặc đặc, không hiểu vì ông cụ nói nhiều mệt hay vì sặc nước mà Thanh
cũng thấy hổn hển như tiếng ho của mẹ Thanh lúc mẹ Thanh kiệt quá.
Nhưng đây, cụ Ước không nằm rũ như mẹ Thanh, mê mệt như mẹ Thanh.
Ông cụ vẫn ngồi ở trước mặt Thanh, đôi mắt vằng vặc nhìn Thanh, trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.