thuyết và cả chị em Huệ Chi lỳc chị em Huệ Chi đi qua chỗ Thanh vào
buồng giải khỏt. Tuy chỉ mấy lần để ý đến Thanh mà Huệ Chi cũng thấy
Thanh khỏc lạ hẳn những con trai khỏc, từ sự ăn mặc, đi đứng, đến tớnh nết
làm việc. Dạo nào cậu ta cũn thất nghiệp, cứ lang thang ngoài đường như
người mất hồn ấy. Tuy dạo ấy trụng người thỡ ốm yếu tỳng đúi vậy mà cậu
ta vẫn giữ cỏi vẻ nền nếp con nhà được ăn học tử tế. Khụng những thế lại
cũn ra bộ khớ khỏi, khinh khi nữa. Lõu nay thỡ cú vẻ lắm rồi! Cậu giỏo
đấy! Nghe đõu trong xúm quý mến lắm. Thớm Tỳ cú núi đến cũng một
điều: "cậu giỏo thằng cu Chỳ", hai điều "cậu giỏo thằng cu Chỳ"! Cũn vào
cỏi tuổi học trũ như thế mà ngày dạy năm buổi mấy thứ lớp trẻ con thỡ
khụng hiểu cũn thời giờ nào và cú bao giờ đi chơi, đi xem gỡ khụng? Từ
ngày dọn đến xúm nhà thờ và dạy thằng Hựng, bớt được một buổi dạy trẻ
con, thỡ lại dạy lớp người lớn. Anh kộo xe cho thớm Tỳ thế mà đó đọc
được chữ in, viết được thư về quờ rồi...
Phải mà, nếu cú làm những việc nghĩa, việc cụng ớch thỡ phải là
những người cặm cặm cụi cụi như thế thỡ mới tin được. Tin được cả người,
tin được cả cụng việc.
"Cú gỡ ta núi với bà, với thớm Tỳ đún hẳn cậu ta vào trại để chuyờn
kốm thằng Hựng và thằng cu Chỳ. Như thế cậu ta vừa được đồng lương ra
tấm ra miếng, vừa cú thời giờ gỏnh vỏc việc này việc nọ và cũn được nghỉ
ngơi".
Nhắc đến Hựng, Huệ Chi lại thấy buồn buồn. Hựng lờn tỏm rồi! Học
mấy năm nay mà tớnh cộng, tớnh trừ dễ cũng khụng làm được. Chẳng bài
học nào thuộc. Chữ viết thỡ lem luốc. Vở tập thỡ vẽ cả chim, cả cỏ ngay
dưới bài. Cứ như thế này làm sao mà đi học ở trường con Tõy? Rồi sau đõy
cho cú được vào trường con Tõy, nhưng học dốt, tớnh nết ngang ngược,
đua đũi ăn chơi mà khụng cú người kốm thỡ cũng lại như một lũ những
thằng Mỏcxen, Anbe hay là những con Nghị Diệp, Mai Văn Tũng mà Huệ
Chi ghờ sợ như quỷ ấy. Trong khi ấy thỡ ba mỗi tuổi một yếu mà cụng việc