NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 274

- Vì thế ruộng đây trước kia có ai buồn tậu, thổ cư có ai buồn mua,

dân làng phải đội từng quả gạo tám thơm và cá thu, cá chim lên phố để lễ
cầm ruộng, cầm đất. Vậy mà bây giờ giá lên bao nhiêu bà Thảo Minh nhỉ,
chỗ bãi gần đầm bên ấp cụ cố ấy, bà mua năm kia chỉ có nghìn hai, bây giờ
tiếng đầu đã có người trả hơn sáu nghìn rồi phải không?

- Vì thế mà vàng còn là lên giá mãi!

- Thế thì tôi nói với các bà có sai đâu, tích trữ chắc nhất là vàng và tậu

nhà, tậu đất. Dẫu nhà trên phố có bị bom chăng nữa, cứ rào lại, mặc xác nó
đấy, hết chiến tranh là...

Tiếng cười tiếng nói ồn ồn:

- Là một đi năm đi mười...

- Ấy đấy! Ấy đấy! Càng như vậy mới càng thấy ta có học đến nát

xương lòi da cũng không thể hết được một chữ "nhân" của cụ cố Đức Sinh
và ông bà Thy San về cung cách làm ăn. Chẳng chạy vạy, chẳng thèm mua,
cũng chẳng thèm bán, nay nhập hàng này, mai xuất hàng khác, cụ cố và ông
bà cứ mặc các thứ giá cả, chỉ ung dung ngồi ở nhà cho người ta đến...

Người nói câu này bỏ lửng, nhưng đã có nhiều câu khác tiếp:

- Nghe nói cụ cố lại vừa lấy cả ba nhà số 28 - 30 - 32 giữa phố Sông

Lấp...

- Sao bà Thảo Minh không giới thiệu với cụ cố lấy cả khu đất ở phố ga

gần cái vinla của Đờvanhxy nó xây riêng cho nhân tình của nó ấy. Khu đó
sau này mà mở ôten thì thật là đẹp...

Giáng Hương bỗng sặc lên. Thảo Minh vội đứng dậy:

- Chết! Chết để em kéo cái rèm cửa kia kẻo gió lùa bà chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.