NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 546

***

Tú về trại Đức Sinh. Cơm dọn vẫn ở phòng khách chính, còn chỗ Tú

nghỉ cố nhiên là phòng ngày trước dành riêng cho vợ chồng Thy San. Tuy
đã để đồng hồ báo thức nhưng còn kém hai mươi lăm phút, Tú đã choàng
dậy:

- Pỏ pẹ! Pỏ pẹ! (bỏ mẹ, bỏ mẹ) Thế nào là khoan ăn bớt ngủ chớ vội

nằm, nhớ ba điều ấy sống trăm năm? Sống trăm năm để làm gì và được cái
gì không rõ, hãy biết để lo liệu công việc cho khỏi chậm, khỏi nhỡ, khỏi
hỏng, khỏi mất cơ hội. Từ giờ đến tối nay chỉ còn trong vòng bốn tiếng
đồng hồ mà Tú phải lo liệu thu xếp:

- Một là Huệ Chi không bị cảm bị ngất kể cả bị chết! (Tú xì một tiếng

để tự giễu về cái điều quá lo xa này!).

- Hai là cả bà mẹ Tú và Huệ Chi đều khuýp và các "sen" kịch của Tú

mười phần bài bản đã dàn cảnh coi như là không còn chỗ hớ hênh nào cả.

- Ba là đến phút khóa cổng lại làm lễ cưới, vẻn vẹn vẫn chỉ bấy nhiêu

người trong cuộc được dự: mọi tò mò nhòm ngó hay định phá phách đều
không gặp phải. Nghĩa là Tú vẫn giữ được bí mật hoàn toàn.

(Bích Nga, con quái Bích Nga kia, không lẽ nào về kịp lúc này mà

phá. Nó đã bỏ nhà đi theo các cha Việt Minh nó hơn tuần lễ nay, chả nhẽ
chỉ còn bốn giờ nữa, nó lại biết chuyện và mọc được cánh bay về nhà? Còn
thằng Hùng thì đang nhông nhông ở Hà Nội với các anh chị em đằng họ mẹ
nó, cũng chẳng lý gì lại bỏ về bây giờ! Mà nếu có cơ sự như thế, ông sẽ trói
nghiến, không trôi sông thì cũng tay khóa chân xích mà nhốt lại ở một chỗ
cho đến ngày mai).

- Bốn là không có báo động báo địa gì cả!... (Tú lại cười xì). Có là

phát rồ thì thằng Mỹ mới đến bỏ bom! Hải Phòng giờ còn cái đếch gì để
bắn phá cho phí bom! Và lại đánh phá vào lúc sập tối giữa buổi uống chè

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.