NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 177

Đồng thời cô cũng nghe được vài chuyện khiến cô hứng thú. Nghe nói

con trai của tổng giám đốc Trình chi nhánh Bắc Lâm vốn ra nước ngoài
nhiều năm nay đã về nước. Cô tò mò quan sát anh chàng ngồi hàng ghế thứ
nhất đang bước lên sân khấu chữ T. Nụ cười trên khóe môi Bạch Nặc Ngôn
trở nên khó hiểu đến mức không thể lý giải, vì anh ta ngồi vị trí bên cạnh
Trình Nghi Triết,lúc này anh đang chống cằm, nhìn cô bằng ánh mắt chán
không bằng chết. Anh ta có thật đang nhìn cô hay không cô cũng không
dám chắc, ánh mắt anh ta đúng là nhìn về hướng cô, nhưng biểu cảm và
động tác giống như đang giết thời gian.

Trinh Nghi Bắc phát biểu, một câu cô cũng không nghe thấy, cô ghét nhất

cái bộ dạng tinh tinh tướng tướng của người này, làm tốt chắc chỉ khen ngợi
được một hai câu, mà chuyện sai thì đổ hết trách nhiệm cho cấp dưới, chỉ
biết ăn sung mặc sướng nhậu nhẹt phè phỡn.

Kết thúc show diễn, nhà thiết kế và đối tác thân chinh tặng cô chiếc váy

đang mặc, kèm theo là hai chiếc váy khác vẫn chưa tung ra thị trường, vì
khá thích kiểu dáng của trang phục, nên cô không biết làm gì hơn là tiếp
nhận. Thế nhưng thời tiết chẳng chiều lòng người, cứ mặc chiếc váy này, cô
thấy hơi lạnh, nhưng nếu không mặc cô lại luyến tiếc hưởng thụ cảm giác
được xinh đẹp, thật đau lòng mà, phụ nữ muốn xinh đẹp cũng phải trả giá
thật đắt.

Theo thông lễ, sau chương trình biểu diễn luôn tổ chức một bữa tiệc,

Bạch Nặc Ngôn thường không thích xuất hiện trong các bữa tiệc kiểu này,
nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.

Uông Đàn dọn dẹp đồ đạc giúp cô, thuận tay khoác thêm áo cho cô.

- Sao hôm nay lại tự nhiên đổi tính thế?

- Cả ngày cứ ngồi nhà buồn chán sợ sẽ mọc nấm luôn.

- Cô cũng đâu có suốt ngày ở nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.