NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 242

- Vậy thì nhanh lên, nói ngắn gọn thôi, thời gian của tôi vô cùng quý giá

đấy.

Giang Tang Du cũng không để ý đến thái độ của cô.

- Cha bệnh nặng lắm, phải vào viện rồi.

Bạch Nặc Ngôn đánh giá lại một lần từ đầu đến chân cô, rồi mới chậm

chạp mở miệng:

- Cô vẫn còn nhàn rỗi mà đến tìm tôi, hẳn là không nghiêm trọng.

- Là bệnh tim tái phát, rất khẩn cấp, hiện đã qua giai đoạn nguy hiểm. Mẹ

vẫn ở trong viện chăm sóc cha, còn tôi chạy thẳng từ bệnh viện đến đây. Dù
cha không hề nói, nhưng tôi biết, khi cha tỉnh lại, người cha muốn gặp nhất
là cô.

Bạch Nặc Ngôn nhíu mày:

- Thì sao?

- Tôi hi vọng cô có thể vào viện thăm cha một chút, cha nhất định sẽ rất

vui.

Bạch Nặc Ngôn mím môi:

- Tôi không đi đâu.

Giang Tang Du nóng nảy nói:

- Cô đừng vậy mà, cha rất nhớ cô, hơn nữa cha còn đang bệnh nặng. Tình

thế như bây giờ cô còn không chịu gặp cha sao?

- Tại sao tôi phải đi chứ?

- Cô là con gái cha, sao cô không đến gặp cha được chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.