NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 259

- Cô không cần lúc nào cũng ra cái vẻ lương thiện đấy, không cần tỏ cái

thái độ đáng thương đấy ra đâu. Tôi nhìn cái kiểu tốt đẹp đấy, vừa hâm mộ
vừa ghen tị, vừa căm hận, cho nên cô không cần làm bất cứ điều gì đâu.
Cũng không cần phải giảng giải đạo lý với tôi. Tôi chỉ biết là, cô vừa sinh
ra đã là Giang đại tiểu thư, muốn gì được nấy, cô có vô số búp bê để chơi,
còn tôi, sinh nhật năm 18 tuổi, lần đầu tiên trong đời tôi mới được bạn học
tặng cho một con búp bê. Khi mẹ cô mang guốc cao dắt cô đi mua sắm, mẹ
tôi ngày ngày chân đất ngồi đan lưới, để mua cho tôi một chiếc kẹp tóc, bà
phải vác hơn 40 cân hàng đi bộ hơn 2 tiếng về nhà, vì bà tiếc tiền không
dám ngồi xe. Con người sống trên đời vốn không tồn tại sự công bằng, cứ
như vậy đi, cần gì bây giờ phải đóng vai cha hiền con thảo chứ, tôi sống rât
tốt, tôi không cần chút tình cảm bố thí từ các người.

- Không phải bố thí mà, chúng tôi đều coi cô là người nhà.

- Đó là người nhà cô, không phải người nhà tôi.

- Bạch Nặc Ngôn, rốt cuộc cô cần bao lâu mới có thể vứt bỏ sự cố chấp

đấy đi?

- Không cần đợi, cô không chờ được đến ngày đó đâu.

Cô đứng dậy , tâm trạng xuống thấp đến cực điểm, một mình bước ra

khỏi nhà hàng.

Giang Tang Du vội vã trả tiền ,chạy ra ngoài theo cô:

- Cô không muốn cùng tôi vào chào mọi người một tiếng sao?

- Bản thân cô sẽ tự biết phải nói như thế nào.

- Tôi không biết đâu.

Bạch Nặc Ngôn nhếch miệng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.