Cô thích đeo các kiểu vòng tay, đa số đều trông rất lãng mạn, nhưng cô
luôn có mới nới cũ, cứ vài ngày lại thay một cái. Dạo gần đây cô lại chú
trọng đến phần chân, mỗi bước chuyển động của cô lại phát ra những tiếng
leng keng, ban ngày thì rất khó nhận ra, nhưng đến đêm khuya yên tĩnh âm
thanh đó lại rất chói tai.
Quên không nói, âm thanh của cô cực hút hồn, đó là ý kiến riêng của
Bạch Nặc Ngôn.
Giờ phút này, Trình Nghi Triết rất ác độc nhìn chằm chằm vào sợi dây
kia.
- Cởi ra.
Bạch Nặc Ngôn sửng sốt, rất không tình nguyện mà quay đi, muốn làm gì
thì làm. Thế nhưng cô do dự một chút rồi xoay người cười hì hì nhìn anh.
- Cởi gì cơ?
Sau đó cô nhìn lại bộ váy mỏng tang cô đang mặc.
- Cái này có khi anh tự cởi đi?
Ngày trước suy nghĩ của cô sắc sảo hơn, cô sẽ phản bác quyết liệt, nhưng
bây giờ cô lại không suy nghĩ theo chiều hướng đó nữa. Cũng giống như
cách thưởng thức tiểu thuyết yêu thích của cô đã thay đổi , nếu chương 1 cô
không thấy nam chính và nữ chính có gian tình, cô trực tiếp bỏ luôn, quả
thật càng ngày cô càng trở nên buông thả.
Khuôn mặt của Trình Nghi Triết càng lúc càng âm trầm, trực tiếp nắm lấy
chân cô, lôi lôi kéo kéo sợi dây chuyền, nhưng không sao tìm được cách
tháo ra.
- Anh thích những món đồ như thế này từ bao giờ thế?