NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 616

Sau khi Giang Bác Nghi về nhà, cuối cùng Bạch Nặc Ngôn cũng không

cần phải ngồi đối phó với bà Lý Tình nữa, nhưng cô cũng chẳng thấy khá
hơn chút nào, đều phiền phức như nhau.

Được rồi, cô chính là dạng người bại hoại không hiểu đạo nghĩa đấy.

Được rồi, đúng là cô luôn không biết kính già yêu trẻ đấy.

Cô không thích lũ trẻ con lúc nào cũng ầm ĩ, cô cũng không thích làm

người chị gái chơi với các em nhỏ, chỉ ngồi khoảng 3 phút, cô lập tức cảm
thấy căm ghét bọn trẻ. Điều quan trọng nhất là, cô rất ghét bế trẻ con,
nhưng nếu nhìn người khác bế một đứa trẻ đáng yêu, cô lại rất thích được
bế một chút. Cô luôn cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ không thân thiết với
con mình, vì con của người khác vẫn tốt hơn, lúc thích thì bế một chút,
không thích thì trả người ta, dù sao đó vẫn không phải con mình, lúc nào
khóc quấy cũng phải bắt mình trông nom, thật tốt biết bao. Nhưng nếu là
con cô, cứ mỗi khi khóc óc ầm ĩ hay ốm đau, thì chính cô sẽ phải chăm sóc,
không thể bỏ đi, thậm chí còn phải thay tã, rất đáng ghét.

Được rồi, cô rất ích kỷ, xin đừng dạy dỗ cô.

Ngồi nói chuyện với Giang Bác Nghi một lúc, đã đến giờ ăn cơm.

Bạch Nặc Ngôn nghĩ kỹ rồi, ăn xong bữa cơm này, cô sẽ lập tức quay về

với cái ổ của cô.

Dù sao cái ổ đó của cô vẫn tốt hơn, muốn lăn qua lăn lại thế nào thì lăn,

cho dù chỉ giống như một cái ổ chó.

Bà Lý Tình lại đích thân xuống bếp, thể hiện bản thân là một người mẹ

hiền vợ đảm. Cô có nên đóng vai một đứa con ngoan ngoãn chạy đến giúp
bà một tay không nhỉ? Chắc là không cần đâu.

Chẳng phải ruột thịt, có nịnh bợ cũng vô ích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.