NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 97

Cô nằm trên giường, những suy nghĩ linh tinh đột nhiên thông suốt, cô

ném di động sang một bên, trực tiếp đi gặp Chu Công.

Bạch Nặc Ngôn ngủ rất ngon, ngủ chẳng biết trời đất, ngủ liền 30 giò, sau

đó ra khỏi giường, vươn vai sảng khoái, thấy cái gì cũng thật thoải mái.

Có lẽ chính vì tâm trạng vốn tốt, nên cô không chút do dự, đồng ý đi

đánh Golf với Mạnh Tân Duy.

Dĩ nhiên, Bạch Nặc Ngôn chẳng biết chơi môn thể thao này, cũng không

có bất kỳ hứng thú nào. Vì cô thích xem, nên Mạnh Tân Duy nhiều lần chủ
động đòi dậy cô, nhưng cô mãi không chịu học, cuối cùng anh ta đành tuyệt
vọng.

Cô chỉ chào hỏi Uông Đàn mấy câu, ăn mặc cũng cực kỳ tùy tiện, liền ra

khỏi biệt thự. Nhìn lại đôi giày thể thao đang đi, cô lại thấy có gì đó không
đúng. Cô nhớ tới ngày xưa, khi lần đầu tiên cô đến thành phố để học đại
học, cũng một mình đi bộ đến bến xe. Vì cô muốn bắt kịp chuyến xe nẻn
khỏi nhà từ rất sớm, ngồi đợi ở bến đõ, sau đó lên xe lại phải đứng dựa vào
thành xe, hình như xe phải đi mất một giờ mới vào đến thành phố. Nên cô
sẽ đem đoạn đường ngắn này cống hiến cho đôi chân, vừa đi vừa suy nghĩ
miên man, hoặc là hát khẽ một bài.

Cô nhớ khi còn bé có một ca khúc rất hay tên là " Yêu không nhận thua",

nhưng cô vẫn chưa bao giờ hát thử.

Cô mới đi được vài bước, lại gặp Mạnh Tân Duy.

Cô tự nhiên thấy buồn cười, có cảm giác, giống như với những tưởng

tượng khi còn bé. Hoàng tử bạch mã đứng trên sân trường hoàn toàn giống
như trong giấc mơ của cô ngày ấy, ngày ngày đứng tựa cửa chờ cô.

Mạnh Tân Duy dường như luôn đứng nguyên một tư thế, nghiêng đầu

dựa vào thành xe, ánh mắt mang chút mê mang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.