NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 144

“Ngươi muốn sống đến thế này cơ à? Sống thì có lợi gì?”
“Về nhà.”
“Ôi, tiểu cô nương, sao lại tự hành hạ bản thân mình thế kia? Cho dù

ngươi có cố gắng bấu víu vào khát vọng sống đến đâu thì ngươi cũng
không thể trở về.”

“Ta sẽ về nhà.”
“Ngươi không thể về nhà, ngươi không thể tự mình vượt qua Hư Hải.

Ngươi sẽ bị phản bội và giết chết ở đây, tại đất nước này.”

“Dối trá!”
Cô chỉ tin vào thanh kiếm trên tay mình, cô dùng hết sức cầm chặt

chuôi kiếm. Ở đây, cô không thể dựa dẫm cũng như tin tưởng vào ai, chỉ có
thanh kiếm này bảo vệ cô.

Và rồi…?
Cảnh Kỳ đã đưa cô đến đây và anh ta chưa từng nói rằng cô không thể

trở về, tìm được Cảnh Kỳ là hy vọng duy nhất của cô.

“Ta có nói với ngươi rằng Cảnh Kỳ cũng là kẻ thù chưa nhỉ?”
Mình sẽ không nghĩ đến chuyện đó.
“Ngươi tin rằng hắn sẽ giúp ngươi ư?”
Mình sẽ không nghĩ đến chuyện đó.
Cho dù là địch hay bạn, đi tìm Cảnh Kỳ vẫn còn hơn cứ đi lang thang

không điểm đến như thế này. Khi gặp lại anh ta, cô sẽ hỏi anh ta về tất cả,
tại sao anh lại đưa cô đến thế giới này cũng như làm thế nào để quay về.

“Cứ xem như về nhà được đi, về rồi thì sao? Cưng ơi, về rồi thì sẽ

hạnh phúc vĩnh viễn ư?”

“Câm mồm.”
Cô biết nó muốn nói gì, cô sẽ không bao giờ quên được cơn ác mộng

về nơi này, cô không thể làm như không có gì và sống như trước kia, chưa
kể cô cũng không biết diện mạo mình rồi sẽ ra sao. Nếu không khôi phục
được diện mạo được thì Nakajima Yoko trước đây xem như đã hoàn toàn
biến mất.

“Thật đáng thương! Cô bé ngu ngốc đáng thương!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.